Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14: Đêm Truy Lùng Trong Thành Phố

Tiểu thuyết gốc · 1077 chữ

Bóng tối đã bắt đầu lan tỏa, không chỉ trong lòng lâu đài cổ mà còn trong chính thành phố này. Vương Bình và Nhã Lan lao đi trong đêm tối, lòng đầy nỗi lo âu. Cuộc gọi tuyệt vọng của Thanh tra Lâm khiến họ hiểu rằng họ không còn nhiều thời gian.

Giữa đêm khuya, trên những con phố vắng lặng, chiếc xe của Vương Bình phóng đi với tốc độ chóng mặt. Nhã Lan ngồi bên cạnh, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại cố tìm cách định vị tín hiệu cuối cùng của Thanh tra Lâm.

“Em có thấy gì không?” Vương Bình hỏi, giọng khẩn trương.

“Khoan đã, tín hiệu yếu nhưng em có thể... Đây rồi!” Nhã Lan la lên. “Địa điểm cuối cùng là khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây.”

Vương Bình nhấn mạnh chân ga, chiếc xe rẽ gấp vào con đường dẫn đến khu nhà máy. Bóng tối tràn ngập xung quanh như muốn nuốt chửng họ, những cơn gió lạnh lẽo thổi qua mang theo mùi ẩm mốc và mục nát.

Khu nhà máy bỏ hoang trông như một đống đổ nát bị bỏ quên từ thập niên trước. Những bức tường gạch rêu phong, cửa sổ vỡ nát, và những bóng cây trơ trụi tạo thành một bức tranh âm u đáng sợ. Đèn pin của Vương Bình và Nhã Lan chỉ chiếu rọi được vài bước chân phía trước.

“Cẩn thận,” Vương Bình thì thầm, nắm chặt con dao găm trong tay. Nhã Lan đứng bên cạnh, rút ra một lá bùa mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cả hai tiến sâu vào trong bóng tối, nơi không khí ngày càng trở nên ngột ngạt và nặng nề.

Tiếng kêu cứu yếu ớt bất ngờ vang lên từ phía sâu bên trong nhà máy. Đó chính là giọng của Thanh tra Lâm!

“Lâm! Anh ở đâu?” Vương Bình hét lên, lao về phía âm thanh. Nhã Lan theo sát sau lưng, lo sợ rằng đây có thể là một cái bẫy. Nhưng họ không thể bỏ mặc bạn mình.

Họ chạy qua những dãy hành lang tối tăm, nơi ánh sáng từ đèn pin lấp loáng chiếu vào những góc tối đầy mạng nhện. Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn phòng lớn, nơi ánh sáng lờ mờ hắt ra từ bên trong.

Trong căn phòng, Thanh tra Lâm bị trói chặt vào một cây cột, gương mặt tái nhợt và đầy vết thương. Xung quanh anh là những ký hiệu ma thuật vẽ bằng máu, phát sáng yếu ớt trong bóng tối.

“Lâm!” Vương Bình lao tới, cắt đứt những sợi dây trói. “Anh có sao không?”

“Chúng... chúng đã bắt được tôi khi tôi điều tra,” Lâm thở dốc, ánh mắt đầy sợ hãi. “Bọn chúng đang cố mở một cánh cổng khác, ngay tại đây.”

Ngay khi Vương Bình vừa gỡ xong dây trói cho Lâm, tiếng cười khàn khàn vang lên từ phía sau. Cả ba quay lại, chỉ để thấy một bóng người mặc áo choàng đen đứng đó. Kẻ đó không ai khác chính là kẻ đã tấn công họ trong lâu đài trước đó.

“Các ngươi thực sự nghĩ rằng có thể ngăn cản ta?” Kẻ đó nói, giọng lạnh lẽo như băng giá. “Ta đã chuẩn bị cho đêm này từ rất lâu rồi. Với máu của các ngươi, cánh cổng sẽ được mở ra hoàn toàn.”

Hắn giơ tay lên, và một luồng ma lực dữ dội lao về phía họ. Vương Bình nhanh chóng đẩy Nhã Lan và Lâm sang một bên, tự mình đỡ đòn tấn công. Cơ thể anh như bị nghiền nát, máu trào ra từ khóe miệng.

“Anh Vương!” Nhã Lan hét lên, nước mắt trào ra. Cô không thể để mất anh, không phải lúc này.

Nhã Lan nắm chặt lá bùa cuối cùng trong tay, tập trung toàn bộ sức mạnh và niệm chú. Lá bùa bùng lên một luồng sáng chói lòa, làm kẻ áo choàng đen chói mắt và lùi lại vài bước. Nhưng sức mạnh của hắn quá lớn, và ánh sáng dần bị lấn át.

“Chúng ta cần phá hủy nguồn sức mạnh của hắn!” Vương Bình nói yếu ớt, ánh mắt anh dán vào tượng đá ở giữa phòng, nơi có một chiếc hộp cổ quái đặt bên trên. “Nhã Lan, phá hủy chiếc hộp đó!”

Hiểu ý, Nhã Lan lao tới, bất chấp luồng ma lực đang cố cản bước. Cô rút dao và đâm mạnh vào chiếc hộp. Ngay lập tức, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cả căn phòng rung chuyển. Kẻ áo choàng đen hét lên đau đớn khi ma lực của hắn bị cắt đứt.

Mọi thứ dần lắng xuống, căn phòng trở lại với sự im lặng đáng sợ. Kẻ áo choàng đen giờ chỉ còn là một cái xác khô héo, biến thành tro bụi dưới ánh đèn pin của Nhã Lan.

“Chúng ta đã làm được...” Nhã Lan thở dốc, quay lại nhìn Vương Bình và Thanh tra Lâm. Nhưng ngay khi cô tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, Vương Bình bỗng sụp xuống.

“Anh Vương!” Nhã Lan hoảng hốt lao tới, đỡ lấy anh trong vòng tay. Cơ thể anh lạnh ngắt, đôi mắt anh nhìn cô mờ dần.

“Nhã Lan... chiếc hộp đó... không chỉ là phong ấn,” anh thì thào yếu ớt. “Nó còn là... một lời nguyền. Em phải... phá hủy tất cả trước khi...”

Trước khi Vương Bình có thể nói hết, anh ngất lịm trong vòng tay của Nhã Lan. Cô khóc nấc lên, không thể tin rằng người bạn đồng hành suốt bao năm qua có thể gục ngã ngay trước mắt mình.

Bên ngoài nhà máy, cơn mưa như trút nước đổ xuống thành phố, cuốn trôi mọi dấu vết của nghi lễ ma quái vừa diễn ra. Nhã Lan, với đôi mắt đỏ hoe và trái tim đau đớn, biết rằng cuộc chiến chưa kết thúc. Vẫn còn những bí ẩn chưa được giải đáp, và nguy cơ lớn hơn đang đe dọa tất cả những người mà cô yêu thương.

“Em sẽ không bỏ cuộc đâu, Vương Bình,” cô thì thầm, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. “Em sẽ tìm cách cứu anh... và phong ấn hoàn toàn bóng tối này.”

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.