Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15: Tiếng Gọi Từ Vực Thẳm

Tiểu thuyết gốc · 1147 chữ

Không gian bệnh viện tĩnh mịch, chỉ còn tiếng máy móc đều đặn vang lên trong căn phòng lạnh lẽo. Nhã Lan ngồi cạnh giường bệnh, đôi mắt mệt mỏi không rời khỏi gương mặt nhợt nhạt của Vương Bình. Cơ thể anh nằm bất động, dây truyền dịch và máy thở bám đầy xung quanh. Cuộc tấn công tại khu nhà máy bỏ hoang đã khiến anh rơi vào hôn mê sâu.

Bác sĩ nói rằng Vương Bình có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng Nhã Lan từ chối chấp nhận điều đó. Cô biết có một thế lực đen tối nào đó đang giữ anh lại giữa ranh giới sống chết.

Ba ngày sau, khi mọi hy vọng dường như tắt lịm, Nhã Lan quyết định làm một điều táo bạo. Cô quay lại căn cứ bí mật, lục tìm những cuốn sách cổ mà họ từng thu thập. Trên một trang giấy ố vàng, cô tìm thấy một nghi lễ cổ xưa có tên "Lễ gọi hồn từ vực thẳm". Nghi lễ này có thể đưa cô vào sâu trong tiềm thức của Vương Bình để cứu anh ra khỏi bàn tay tử thần.

“Em không thể để anh đi, Vương Bình,” cô thì thầm, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm.

Nửa đêm hôm đó, Nhã Lan chuẩn bị nghi lễ trong căn phòng tối chỉ có ánh nến lập lòe. Cô vẽ một vòng tròn lớn trên sàn bằng tro than, đặt những viên đá quý màu đen xung quanh và cầm một chiếc dao nhỏ. Với tay run rẩy, cô rạch một đường trên lòng bàn tay mình, máu nhỏ xuống giữa vòng tròn, kích hoạt nghi lễ.

“Linh hồn ta gọi, hãy dẫn lối ta vào nơi sâu thẳm nhất của ký ức người con trai ta yêu...” Nhã Lan đọc từng chữ một cách chậm rãi và trang trọng.

Ngay khi cô kết thúc câu chú cuối cùng, căn phòng rung chuyển và mọi thứ chìm vào bóng tối.

Trong không gian hư vô, Nhã Lan mở mắt ra và nhận ra mình đang đứng giữa một cánh rừng âm u phủ đầy sương mù. Đây không phải là thế giới thực, mà là tiềm thức của Vương Bình. Những âm thanh kỳ lạ vang lên từ xa, như tiếng gọi hồn từ một thế giới khác.

“Vương Bình! Anh ở đâu?” Nhã Lan hét lên trong vô vọng. Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng vang lặp lại tên anh trong không gian tĩnh mịch.

Cô bước đi cẩn thận, cảm nhận mặt đất dưới chân mình mềm nhũn và lạnh lẽo như da thịt người chết. Càng tiến sâu vào rừng, không khí càng trở nên ngột ngạt. Đột nhiên, một bóng đen lao ra từ sau lưng, tóm lấy cô.

“Ngươi không thuộc về nơi này!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bóng đen, nhưng Nhã Lan không hề nao núng. Cô rút lá bùa từ trong túi và đọc chú. Ánh sáng từ lá bùa khiến bóng đen lùi lại, gầm lên trong đau đớn rồi tan biến.

“Em không sợ các người đâu,” cô nói lớn, tiếp tục bước đi.

Sau một thời gian dài đi qua những con đường quanh co trong bóng tối, Nhã Lan dừng lại trước một tòa lâu đài đổ nát, trông y hệt như lâu đài mà cô và Vương Bình từng điều tra. Nhưng lần này, nơi đây tràn ngập ánh sáng xanh ma quái.

“Vương Bình phải ở trong đó,” cô thầm nghĩ và quyết định bước vào.

Bên trong lâu đài, những bức tường đẫm máu và các bức tượng méo mó tạo nên khung cảnh rùng rợn. Nhã Lan nghe thấy tiếng thì thầm đầy u ám vọng lại từ sâu trong hành lang. Mỗi bước chân của cô dường như dẫn cô đến gần hơn với bóng tối vô tận.

Đột nhiên, cô nhìn thấy Vương Bình đang đứng trước một tấm gương lớn. Gương mặt anh không chút biểu cảm, đôi mắt trống rỗng như bị thôi miên.

“Vương Bình! Anh nghe thấy em không?” Nhã Lan gọi to, lao tới bên anh. Nhưng anh không phản ứng, như thể anh không hề nhận ra sự hiện diện của cô.

Phía sau tấm gương, một bóng đen khổng lồ xuất hiện. Nó có đôi mắt đỏ rực, hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao, và giọng nói thì thào lạnh lẽo vang lên.

“Linh hồn của hắn là của ta. Ngươi không thể đưa hắn trở lại.”

Nhã Lan nắm chặt tay Vương Bình, nước mắt cô rơi lã chã. “Em sẽ không để anh ở lại đây, cho dù có phải đánh đổi tất cả!”

Cô cắn chặt răng, rút ra một chiếc bùa cuối cùng từ túi áo. Đây là bùa mạnh nhất mà cô có, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ cạn kiệt toàn bộ năng lượng nếu sử dụng nó.

“Tinh linh của ánh sáng, ta cầu xin ngươi... hãy giải thoát linh hồn anh ấy!” Nhã Lan đọc lớn, rồi ném lá bùa về phía bóng đen.

Một luồng sáng chói lòa bùng nổ, bao trùm toàn bộ không gian. Bóng đen gầm thét trong đau đớn và dần tan biến như khói. Tấm gương vỡ tan, và Vương Bình như bừng tỉnh, đôi mắt anh dần trở lại bình thường.

“Nhã Lan...” Anh thều thào, giọng khàn đặc. “Em... đã cứu anh.”

Nhưng ngay khi cô vừa mỉm cười, cả hai cảm nhận được mặt đất rung chuyển dữ dội. Không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, những bức tường rạn nứt và sụp xuống.

“Chúng ta phải rời khỏi đây!” Nhã Lan hét lên, nắm lấy tay Vương Bình và kéo anh chạy ra ngoài.

Cả hai lao qua những hành lang đổ nát, tránh né những tảng đá rơi xuống từ trần nhà. Cuối cùng, họ cũng thoát ra khỏi cánh cổng và trở lại cánh rừng âm u. Trước khi thế giới hư vô sụp đổ hoàn toàn, Nhã Lan ném một lá bùa cuối cùng để tạo ra cánh cổng thoát ra.

Cả hai ngã lăn xuống nền đất lạnh lẽo của căn phòng tối tăm nơi Nhã Lan thực hiện nghi lễ ban đầu. Mùi máu và tro than xộc lên mũi, nhưng ít nhất họ đã thoát khỏi thế giới trong tiềm thức.

“Em đã làm được...” Vương Bình thì thầm, đôi mắt anh ánh lên sự biết ơn. “Nhưng cuộc chiến chưa kết thúc, Nhã Lan. Bóng tối vẫn chưa hoàn toàn bị phong ấn.”

Nhã Lan gật đầu, mỉm cười yếu ớt. Cô biết rằng những điều khủng khiếp còn đang chờ đợi họ phía trước. Nhưng ít nhất, giờ đây họ đã trở về bên nhau.

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.