Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Lời Tiên Tri Đẫm Máu

Tiểu thuyết gốc · 1215 chữ

Sau khi trở về từ thế giới tiềm thức, Vương Bình vẫn còn yếu ớt, nhưng ánh mắt anh giờ đây tràn đầy quyết tâm. Nhã Lan đã cứu anh khỏi nanh vuốt của bóng tối, nhưng cái giá mà cô phải trả là sức mạnh tinh thần của mình suy giảm nghiêm trọng. Bóng đêm không chỉ bủa vây lấy lâu đài cổ, mà giờ đây còn tràn ngập cả thành phố. Và cả hai hiểu rằng, thời gian của họ không còn nhiều.

Ba ngày sau, trong căn phòng nhỏ tối tăm đầy mùi ẩm mốc, Vương Bình và Nhã Lan ngồi quanh một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, đống tài liệu chất đầy trước mặt họ. Thanh tra Lâm, người bạn đồng hành đã suýt mất mạng trong lần truy đuổi kẻ áo choàng đen, nay cũng tham gia điều tra. Vết thương của anh đã hồi phục, nhưng ký ức về những ký hiệu ma quái khắc sâu trong đầu khiến anh không ngừng trăn trở.

“Chúng ta đã phá hủy chiếc hộp và phong ấn trong nhà máy bỏ hoang, nhưng tôi cảm giác như mọi chuyện chưa kết thúc,” Thanh tra Lâm nói, ánh mắt lo lắng. “Những kẻ áo choàng đen đó không thể chỉ xuất hiện ngẫu nhiên.”

Nhã Lan lật một cuốn sách cổ, đôi mắt cô dừng lại ở một trang giấy ố vàng ghi chép về một lời tiên tri cổ xưa liên quan đến lâu đài bí ẩn mà họ từng điều tra. Trên trang giấy có hình vẽ những cánh cửa địa ngục đang mở ra, và ở trung tâm là hình ảnh một người đàn ông bị xiềng xích, ánh mắt đỏ rực như lửa địa ngục.

“Đây rồi!” Nhã Lan hét lên. “Lời tiên tri này nói rằng khi các phong ấn bị phá vỡ, ‘Kẻ bị nguyền rủa’ sẽ trỗi dậy để khơi dậy bóng tối từ cõi âm.”

Vương Bình nhíu mày. “Vậy kẻ mà chúng ta đang đối đầu có thể chính là... ‘Kẻ bị nguyền rủa’? Nhưng hắn thực sự là ai?”

Đêm đó, khi cả ba đang chìm trong đống tài liệu, một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Không ai trong nhóm mong đợi có khách ghé thăm vào giờ này. Thanh tra Lâm cẩn trọng với tay lấy khẩu súng, ra hiệu cho Vương Bình và Nhã Lan nấp vào góc tối.

Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, nhưng lần này nó đi kèm với một giọng nói yếu ớt:

“Làm ơn... cứu tôi...”

Cánh cửa từ từ mở ra, và một người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt ngã gục vào phòng. Toàn thân cô run rẩy, quần áo rách rưới và đôi mắt trống rỗng đầy sợ hãi.

“Cô là ai?” Thanh tra Lâm hỏi, nhưng người phụ nữ chỉ lắc đầu, mắt nhìn quanh như thể cô vừa thoát khỏi địa ngục.

Nhã Lan tiến tới, cố gắng trấn an người phụ nữ. “Bình tĩnh, cô an toàn rồi. Chúng tôi sẽ giúp cô. Cô đã gặp chuyện gì?”

Người phụ nữ bắt đầu thổn thức, đôi môi run rẩy bật ra những từ ngữ đứt quãng: “Họ... họ đang làm lễ... máu và tiếng hét... những đứa trẻ...”

Khi nghe đến đây, Vương Bình và Nhã Lan lập tức hiểu rằng một nghi lễ hiến tế đang diễn ra đâu đó trong thành phố. Không còn thời gian để chần chừ, cả nhóm nhanh chóng chuẩn bị. Vương Bình lấy ra từ túi áo một chiếc dao găm bằng bạc và vài lá bùa mà Nhã Lan đã chuẩn bị sẵn.

“Chúng ta phải tìm ra nơi diễn ra nghi lễ trước khi quá muộn,” Vương Bình nói, ánh mắt rực lửa.

Người phụ nữ run rẩy chỉ về hướng đông thành phố. “Họ ở dưới lòng đất... trong những đường hầm cũ... gần khu nhà thờ bỏ hoang.”

Đêm khuya, trời mưa như trút nước khi cả nhóm lao đến khu nhà thờ cũ. Ánh sáng từ đèn pin của họ rọi vào những dãy hành lang dài và tối tăm, những bức tường đá cũ kỹ vương đầy rêu phong. Tiếng nước nhỏ giọt từ trần nhà tạo ra âm thanh kỳ quái như những tiếng thì thầm từ địa ngục.

“Cẩn thận,” Vương Bình thì thào, cảm nhận được luồng khí lạnh toát ra từ sâu bên trong đường hầm. “Nơi này bị yểm bùa mạnh. Chúng ta có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.”

Càng tiến sâu, không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Những dấu vết máu trên sàn nhà dẫn họ đến một căn phòng lớn. Tại đây, họ chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: những kẻ áo choàng đen đang tụ tập xung quanh một bàn thờ bằng đá, nơi có một đứa trẻ bị trói chặt.

“Không thể để chúng hoàn thành nghi lễ!” Nhã Lan hét lên, rút lá bùa mạnh nhất ra và ném về phía đám người. Lá bùa phát sáng, tạo ra một vụ nổ mạnh khiến đám áo choàng đen tan tác.

Nhưng ngay khi họ tưởng rằng đã giành lại thế thượng phong, một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ phía sau bàn thờ. Đôi mắt đỏ rực của hắn chiếu thẳng vào Vương Bình.

“Kẻ bị nguyền rủa...” Vương Bình lẩm bẩm. Trước mặt anh chính là kẻ mà lời tiên tri đã nhắc đến.

Bóng đen cất giọng cười ghê rợn: “Các ngươi đã đến quá muộn. Phong ấn cuối cùng sắp bị phá vỡ, và ta sẽ giải thoát cho tất cả bóng tối từ cõi âm.”

Vương Bình nắm chặt dao găm, lao thẳng vào kẻ bị nguyền rủa với tất cả sức lực còn lại. Nhưng hắn chỉ phẩy tay, tạo ra một luồng ma lực đánh bật anh ra xa. Nhã Lan nhanh chóng đọc chú, tạo ra một tường lửa ma thuật ngăn chặn luồng ma lực của kẻ địch.

“Lan, anh không thể giữ hắn lâu!” Vương Bình hét lên. “Phải phá hủy bàn thờ để ngăn cản nghi lễ!”

Nhã Lan gật đầu, nhảy tới bàn thờ. Cô dùng hết sức bình sinh đâm con dao bạc vào giữa trung tâm bàn thờ. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, và ánh sáng bùng lên bao trùm toàn bộ căn phòng.

Khi ánh sáng tắt dần, kẻ bị nguyền rủa gầm thét trong đau đớn. Những kẻ áo choàng đen hoảng loạn bỏ chạy, nhưng không kịp. Toàn bộ căn phòng rung chuyển dữ dội trước khi sụp đổ.

Cả nhóm nhanh chóng lao ra ngoài, kịp thoát khỏi đống đổ nát trước khi mọi thứ sụp đổ hoàn toàn. Trong cơn mưa đêm tầm tã, Vương Bình và Nhã Lan thở dốc, cơ thể rã rời.

“Anh nghĩ chúng ta đã phá vỡ nghi lễ,” Thanh tra Lâm nói, lau mồ hôi trên trán. “Nhưng tôi cảm giác rằng đây chỉ là khởi đầu.”

Nhã Lan nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, đôi mắt cô đầy sự lo âu. “Đúng vậy... Vẫn còn những bí ẩn chưa được giải mã. Và bóng tối chưa hoàn toàn biến mất.”

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.