Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Bóng Ma Dưới Mặt Nước

Tiểu thuyết gốc · 1256 chữ

Sau trận chiến ác liệt trong đường hầm, Vương Bình, Nhã Lan và Thanh tra Lâm đã tạm thời phá tan âm mưu của kẻ bị nguyền rủa. Tuy nhiên, cả ba đều biết rõ rằng những bí ẩn xoay quanh lâu đài cổ vẫn chưa hoàn toàn được làm sáng tỏ.

Một buổi tối đầy sương mù, Vương Bình ngồi bên bàn làm việc, tay lật giở những tài liệu cũ kỹ họ thu thập được từ lâu đài. Trong số đó, một bức thư ngả vàng thu hút sự chú ý của anh. Nó được viết bằng tiếng Latin cổ và đã gần như mờ nhòe. Nhã Lan bước vào, mang theo tách trà nóng, và nhìn anh với ánh mắt lo âu.

“Lại phát hiện gì mới sao, Vương Bình?” cô hỏi, cố che giấu sự mệt mỏi.

“Có vẻ như lâu đài cổ này từng được xây dựng trên nền của một ngôi đền cổ xưa. Theo tài liệu, dưới nền đất của lâu đài là một hồ nước ngầm, nơi giam giữ thứ mà người ta gọi là ‘Ác linh dưới đáy sâu’.” Vương Bình ngừng lại, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng. “Anh nghĩ đây có thể là nơi chúng giấu phong ấn cuối cùng.”

Sáng hôm sau, cả ba quyết định quay trở lại lâu đài để điều tra. Trời mưa rả rích, không khí ẩm ướt như thấm vào từng kẽ hở của da thịt, mang đến cảm giác rợn người. Cánh cửa sắt lớn của lâu đài cọt kẹt mở ra, chào đón họ bằng một cơn gió lạnh buốt. Vương Bình dẫn đầu, cẩn thận tiến vào hành lang tối tăm với cây đèn pin trong tay.

“Lần này chúng ta phải tìm lối vào hồ nước ngầm,” anh thì thầm với Nhã Lan và Thanh tra Lâm. “Đó có thể là chìa khóa để phong ấn lại thứ đang trỗi dậy.”

Sau khi đi qua những căn phòng đầy bụi bặm và mạng nhện, cuối cùng họ cũng tìm thấy một cánh cửa sắt lớn giấu kín phía sau một tấm thảm cũ kỹ. Cánh cửa dẫn xuống một cầu thang đá hẹp, sâu hun hút như không có điểm dừng. Mùi mốc và ẩm mốc nồng nặc bốc lên khiến họ phải nín thở.

“Cẩn thận, nơi này có thể đầy bẫy,” Thanh tra Lâm cảnh báo, tay cầm chắc khẩu súng bên hông.

Sau hơn nửa giờ đi bộ trong bóng tối dày đặc, họ cuối cùng cũng đến một hồ nước ngầm rộng lớn. Mặt nước tĩnh lặng, nhưng không khí xung quanh dường như đang rung chuyển bởi một sức mạnh vô hình. Ánh đèn pin của họ chỉ chiếu xa được vài mét trước khi bị nuốt chửng bởi bóng tối dày đặc.

Bỗng nhiên, từ phía xa, một tiếng rít ghê rợn vang lên, âm thanh như tiếng gào thét của những linh hồn bị tra tấn. Nhã Lan cảm nhận được luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. “Có thứ gì đó dưới mặt nước...” cô thì thầm, giọng run rẩy.

Vương Bình tiến tới bờ hồ, tay cầm chiếc bùa mà Nhã Lan đã chuẩn bị trước. “Nếu lời tiên tri đúng, chúng ta phải phong ấn lại ác linh dưới đáy hồ này trước khi nó có thể thoát ra,” anh nói.

Ngay khi anh định thả lá bùa xuống mặt nước, một bàn tay xương xẩu và lạnh ngắt bất ngờ từ dưới nước chộp lấy cổ tay anh, kéo mạnh. Cả Nhã Lan và Thanh tra Lâm kêu lên kinh hãi. Vương Bình bị kéo xuống hồ nước đen kịt trong chớp mắt.

“Vương Bình!” Nhã Lan hét lên, không chút do dự lao theo anh xuống nước.

Nước lạnh buốt như băng, nhưng Nhã Lan vẫn cắn răng lặn sâu hơn. Dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn pin không thấm nước, cô thấy Vương Bình đang giằng co với một bóng ma khổng lồ. Đôi mắt đỏ rực của nó chiếu thẳng vào cô, như muốn hút cạn linh hồn.

Nhã Lan nắm chặt tay, đọc câu chú mạnh mẽ mà cô đã học được. Ánh sáng từ lá bùa trong tay cô bùng lên, đẩy lùi bóng ma. Vương Bình được giải thoát, nhưng cả hai vẫn mắc kẹt dưới hồ nước tối tăm.

“Chúng ta phải tìm phong ấn!” Vương Bình hét lên, chỉ vào một vật thể phát sáng nằm sâu dưới đáy hồ.

Với những giây phút quý giá còn lại trước khi cạn kiệt không khí, họ lặn sâu hơn, tiến đến vật thể phát sáng. Đó là một chiếc quan tài đá được chạm khắc những ký hiệu cổ xưa. Ngay khi Vương Bình và Nhã Lan chạm vào, chiếc quan tài tự động mở ra, để lộ một cuốn sách cổ đang phát ra ánh sáng đỏ ma quái.

“Kẻ bị nguyền rủa đã sử dụng cuốn sách này để triệu hồi ác linh!” Vương Bình thốt lên.

Ngay khi anh định lấy cuốn sách, một cơn sóng mạnh từ hư không đập vào cả hai, khiến họ bật ra xa. Một bóng đen khổng lồ trồi lên từ lòng hồ, bao phủ toàn bộ không gian trong bóng tối.

“Ta đã chờ đợi các ngươi...” Giọng nói trầm đục, lạnh lẽo vang lên, như thể đến từ cõi âm. Đó chính là kẻ bị nguyền rủa.

Nhã Lan không chút do dự, ném lá bùa cuối cùng về phía bóng đen. Lá bùa phát sáng rực rỡ, tạo ra một luồng ánh sáng xanh xuyên qua bóng tối. Kẻ bị nguyền rủa gầm lên đau đớn, nhưng không bị đánh bại hoàn toàn.

“Phong ấn sẽ không đủ mạnh nếu thiếu đi máu...” Nhã Lan lẩm bẩm, nhớ lại lời tiên tri. Không còn thời gian, cô rút con dao bạc ra và rạch một đường trên lòng bàn tay mình, để máu nhỏ xuống cuốn sách cổ.

Ánh sáng từ cuốn sách bùng nổ, hút lấy máu của Nhã Lan và biến thành một cột sáng xuyên thủng bóng đen. Tiếng gào thét kinh hoàng của ác linh vang vọng khắp không gian trước khi tan biến hoàn toàn.

Cả hồ nước chấn động dữ dội, nhưng rồi từ từ yên lặng lại. Không khí nặng nề dần tan biến, chỉ còn lại Vương Bình và Nhã Lan đang kiệt sức dưới đáy hồ.

Khi họ trồi lên mặt nước, Thanh tra Lâm đã đứng chờ ở bờ, ánh mắt đầy lo lắng. “Các bạn làm được rồi!” anh thốt lên, kéo cả hai lên bờ.

Vương Bình nhìn cuốn sách đã tắt sáng trong tay mình. “Chúng ta đã phong ấn ác linh thành công, nhưng cái giá phải trả thật đắt...”

Nhã Lan gật đầu, đôi mắt cô ánh lên nỗi đau khi nhìn vào bàn tay rướm máu của mình. “Bóng tối có thể đã bị phong ấn, nhưng ta cảm nhận được nó vẫn còn đâu đó... âm ỉ chờ đợi thời cơ.”

Kết thúc chương 17, nhóm của Vương Bình vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Dù họ đã phong ấn ác linh dưới hồ, nhưng mối đe dọa từ kẻ bị nguyền rủa vẫn chưa chấm dứt. Những bí ẩn đằng sau cuốn sách cổ và lời tiên tri vẫn còn đó, và họ biết rằng cuộc chiến chống lại bóng tối chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.