Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18: Hồi Ức Bị Lãng Quên

Tiểu thuyết gốc · 1203 chữ

Trở về từ cuộc chiến dưới hồ nước, nhóm của Vương Bình tạm thời nghỉ ngơi trong một ngôi nhà an toàn gần rìa thành phố. Nhã Lan đang băng bó lại vết thương trên tay mình sau khi sử dụng máu để phong ấn ác linh. Căn phòng nhỏ bao phủ bởi sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của ngọn nến cháy yếu ớt trong đêm tối.

Vương Bình ngồi ở một góc phòng, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách cổ mà họ vừa thu được. Bìa sách bị bào mòn theo thời gian, nhưng những ký hiệu bí ẩn và lời nguyền khắc trên đó vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt. Anh cảm nhận được cuốn sách này không chỉ đơn thuần là một công cụ triệu hồi ác linh mà còn chứa đựng những bí mật sâu kín hơn.

“Chúng ta đã phong ấn ác linh, nhưng cảm giác như vẫn còn một thứ gì đó chưa được giải mã...” Vương Bình lẩm bẩm, đôi mắt anh ánh lên sự trăn trở.

Đêm hôm đó, trong khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Vương Bình lại không thể nghỉ ngơi. Cảm giác bất an và những hình ảnh mơ hồ cứ ám ảnh tâm trí anh. Anh mở cuốn sách ra, lật giở từng trang với hi vọng tìm ra manh mối.

Khi lật đến trang cuối cùng, anh bất ngờ nhận ra một tờ giấy nhỏ giấu kín bên trong. Trên đó là hình vẽ một mặt dây chuyền kỳ lạ với ký hiệu giống như những gì họ đã thấy trong các nghi lễ. Dưới hình vẽ là dòng chữ viết tay:

"Khi mặt trăng máu xuất hiện, chiếc dây chuyền sẽ là chìa khóa mở ra cánh cổng cuối cùng."

Ngay khi Vương Bình định gọi Nhã Lan và Thanh tra Lâm dậy, ánh sáng từ ngọn nến trong phòng đột ngột tắt phụt, để lại anh trong bóng tối mịt mùng. Một cơn gió lạnh lẽo như thể từ địa ngục tràn vào căn phòng. Trong giây lát, Vương Bình cảm nhận được sự hiện diện của một thực thể vô hình đang theo dõi anh.

Bóng tối như có hình hài, luồn lách quanh anh, và một giọng nói khàn khàn vang lên trong tai anh:

“Ngươi không thể trốn thoát khỏi số phận... Sự thật đang chờ ngươi dưới ánh trăng máu...”

Vương Bình giật mình quay lại, nhưng chẳng có ai. Tim anh đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Giọng nói ấy không phải là ảo giác; nó giống như lời cảnh báo từ một thế lực nào đó.

Sáng hôm sau, Vương Bình kể lại sự việc đêm qua cho Nhã Lan và Thanh tra Lâm. Thanh tra Lâm nhíu mày, mắt đầy nghi hoặc.

“Chúng ta đã gặp quá nhiều điều kỳ quái, nhưng giọng nói trong đầu cậu... liệu có thể là một loại ám thị từ cuốn sách không?” Thanh tra Lâm hỏi.

Nhã Lan trầm ngâm, nhìn vào hình vẽ mặt dây chuyền. “Dòng chữ này nhắc đến ‘mặt trăng máu’. Nếu đây là một dấu hiệu, có thể chúng ta sắp chứng kiến hiện tượng nguyệt thực đỏ. Nhưng chiếc dây chuyền này có liên quan gì đến lâu đài?”

Vương Bình đứng dậy, ánh mắt quyết đoán. “Chúng ta cần quay lại lâu đài một lần nữa. Có thể có điều gì đó chúng ta đã bỏ sót.”

Đêm hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, ba người quay trở lại lâu đài cổ. Cảnh vật xung quanh chìm trong màn sương mù dày đặc, tạo ra một không gian ma quái và u ám. Ánh trăng đỏ rực bắt đầu hiện ra trên bầu trời, báo hiệu một đêm nguyệt thực.

Họ tiến sâu vào lâu đài, nơi bóng tối dường như càng dày đặc hơn mỗi khi họ tiến xa hơn. Những bức tường đá lạnh lẽo như thấm đẫm nỗi đau và lời nguyền từ quá khứ. Khi đến phòng chính của lâu đài, Vương Bình dừng lại, mắt nhìn chăm chú vào một bức tranh treo tường đã bạc màu.

“Đây rồi!” anh nói, chỉ vào một người phụ nữ đeo chiếc dây chuyền giống hệt hình vẽ trong cuốn sách. Bên dưới bức tranh có khắc một dòng chữ bằng tiếng Latin:

"Hỡi người mang dòng máu bị nguyền rủa, hãy mở cánh cửa để giải phóng hoặc phong ấn bóng tối."

“Người phụ nữ trong tranh... có thể là người cuối cùng đã phong ấn ác linh,” Nhã Lan suy luận. “Nhưng nếu cô ta có chiếc dây chuyền, vậy nó hiện đang ở đâu?”

Đúng lúc này, từ hành lang phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, kèm theo tiếng cười lạnh lùng. Ba người quay lại, chỉ để thấy kẻ áo choàng đen mà họ đã gặp trước đây. Nhưng lần này, hắn không còn đơn độc.

Xung quanh hắn là những bóng ma không mặt, trôi lơ lửng trong không khí như những linh hồn bị xiềng xích. Mắt chúng phát sáng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào Vương Bình và nhóm của anh.

“Các ngươi đã quá muộn rồi...” Kẻ áo choàng đen cất giọng đầy mỉa mai. “Khi mặt trăng máu lên đến đỉnh điểm, cánh cổng sẽ mở ra. Và không ai có thể ngăn cản ta giải thoát cho chúa tể của bóng tối.”

Thanh tra Lâm lập tức rút súng, bắn vào kẻ áo choàng đen, nhưng viên đạn chỉ xuyên qua hắn như bắn vào không khí. “Đạn vô ích với hắn! Đây là một thực thể không thuộc thế giới này!” Nhã Lan hét lên.

Vương Bình không chút do dự, rút con dao bạc được yểm bùa và lao tới. Nhưng trước khi anh kịp tiếp cận, kẻ áo choàng đen búng tay, tạo ra một cơn lốc ma thuật hất văng cả ba người ra xa.

Khi họ còn đang choáng váng, hắn cười lớn và giơ tay lên cao. Chiếc dây chuyền mà họ đang tìm kiếm lấp lánh trên tay hắn. “Chiếc dây chuyền này sẽ là chìa khóa cuối cùng! Và giờ, các ngươi sẽ chứng kiến thế giới này chìm vào bóng tối vĩnh viễn!”

Mặt trăng máu trên bầu trời đỏ rực như máu, ánh sáng của nó chiếu xuống lâu đài, tạo ra một vòng tròn ma thuật khổng lồ bao quanh toàn bộ tòa nhà. Kẻ áo choàng đen bắt đầu đọc thần chú bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa, từng câu từng chữ như rút cạn sinh lực của mọi sinh vật xung quanh.

“Chúng ta phải ngăn hắn lại!” Vương Bình gào lên, cố gắng đứng dậy, nhưng một sức ép vô hình đang đè nặng lên cả ba người, khiến họ không thể di chuyển.

Nhã Lan, với chút sức mạnh cuối cùng còn sót lại, cố gắng đọc chú giải để phá vỡ vòng tròn ma thuật. Thanh tra Lâm thì quăng những lá bùa còn lại về phía kẻ áo choàng đen, nhưng tất cả dường như vô ích.

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.