Chương 19: Cánh Cổng Địa Ngục
Không khí trong lâu đài trở nên ngột ngạt như thể mọi sự sống đang bị rút cạn dần dần. Cả Vương Bình, Nhã Lan và Thanh tra Lâm đều bị sức mạnh ma quái của kẻ áo choàng đen áp chế, không thể cử động. Vầng trăng máu trên bầu trời chiếu xuống tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ rực, bao phủ toàn bộ lâu đài trong sắc màu chết chóc.
Kẻ áo choàng đen giơ cao chiếc dây chuyền cổ, bắt đầu đọc thần chú bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa. Mỗi từ hắn thốt ra như một nhát dao đâm vào không khí, khiến cả lâu đài rung chuyển. Trước mắt họ, một cánh cổng đen ngòm bắt đầu xuất hiện, nứt toác trên mặt đất như miệng của quái vật khổng lồ.
“Chúng ta phải ngăn hắn lại!” Vương Bình cố gắng cử động nhưng không thể. Mọi cơ bắp của anh dường như bị trói chặt bởi một sức mạnh vô hình.
“Chiếc dây chuyền đó chính là chìa khóa!” Nhã Lan hét lên. “Nếu chúng ta lấy lại nó, nghi lễ sẽ bị gián đoạn!”
Nhưng làm sao họ có thể đến gần khi mà bóng tối đang cuộn trào như sóng biển, ngăn cách họ với kẻ áo choàng đen? Thanh tra Lâm, với chút sức mạnh còn sót lại, quăng một lá bùa yểm phép về phía hắn. Lá bùa phát sáng, tạo ra một tia chớp mạnh mẽ, nhưng chỉ làm chậm hắn trong giây lát. Kẻ áo choàng đen cười khẩy, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự khinh miệt.
Đúng lúc đó, Vương Bình nhận ra cuốn sách cổ mà họ tìm thấy dưới hồ có thể là chìa khóa cuối cùng. Anh lục lọi trong túi áo và lôi ra cuốn sách đã cũ kỹ. Trong lúc tuyệt vọng, anh cố gắng đọc những ký tự cổ mà anh từng nghiên cứu qua đêm.
“Thần chú... phong ấn... máu của kẻ được chọn...” Anh lẩm bẩm trong sự bối rối. Rồi một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh: máu của người mang dòng dõi phong ấn có thể khóa lại cánh cổng.
“Nhã Lan, em là người mang dòng máu bị nguyền rủa!” Vương Bình kêu lên. “Chúng ta cần máu của em để hoàn thành phong ấn.”
Nhã Lan tái mặt, nhưng đôi mắt cô rực lên sự quyết tâm. Không chút do dự, cô cắn răng rạch một đường trên lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống cuốn sách cổ. Ngay lập tức, những ký tự trên trang sách bắt đầu phát sáng, một luồng ánh sáng chói lóa lan tỏa khắp căn phòng.
Cánh cổng đen ngòm rung chuyển dữ dội, những luồng khí đen cuộn trào như muốn nuốt chửng cả tòa lâu đài. Kẻ áo choàng đen rít lên giận dữ khi thấy kế hoạch của hắn bị đe dọa. Hắn lao tới với tốc độ kinh hoàng, tay giơ cao chiếc dây chuyền, chuẩn bị kết liễu Nhã Lan.
Nhưng Vương Bình đã nhanh hơn. Anh lao tới, đâm con dao bạc yểm bùa vào ngực kẻ áo choàng đen. Hắn gào thét trong đau đớn, nhưng sức mạnh bóng tối vẫn chưa hoàn toàn bị đánh bại.
“Phải phá hủy chiếc dây chuyền!” Thanh tra Lâm hét lớn, nhận ra đây là nguồn sức mạnh của hắn.
Không chút do dự, Vương Bình giật mạnh chiếc dây chuyền khỏi tay kẻ áo choàng đen và đập vỡ nó trên nền đá. Một luồng sáng trắng bùng lên, như mặt trời giữa đêm đen. Tiếng gào thét của ác linh vang vọng khắp lâu đài khi cánh cổng từ từ khép lại.
Mọi thứ lặng yên sau một vụ nổ chói lòa. Khi bụi mờ tan đi, Vương Bình, Nhã Lan và Thanh tra Lâm đang nằm bất động trên sàn đá lạnh lẽo. Nhã Lan thở dốc, máu vẫn chảy ròng từ vết thương trên tay, nhưng cánh cổng địa ngục đã biến mất hoàn toàn. Không còn bóng dáng của kẻ áo choàng đen hay những linh hồn tà ác nữa.
“Chúng ta... đã làm được,” Nhã Lan thì thào, đôi mắt lờ đờ nhìn lên trần lâu đài đã nứt nẻ.
Vương Bình gật đầu, nụ cười mệt mỏi hiện trên môi anh. “Nhưng nguyền rủa của dòng máu đó vẫn còn. Em phải cẩn thận, Nhã Lan.”
Thanh tra Lâm tiến đến, giúp họ đứng dậy. “Chúng ta đã phong ấn được cánh cổng, nhưng tôi e rằng vẫn còn những bí ẩn chưa được giải đáp. Chiếc dây chuyền và cuốn sách này... có lẽ chúng ta chỉ mới chạm đến bề nổi của một thế lực tà ác sâu xa hơn.”
Trên đường trở về thành phố, khi ánh sáng bình minh vừa ló dạng, ba người biết rằng dù đã phong ấn cánh cổng địa ngục, bóng tối vẫn âm ỉ tồn tại đâu đó, chờ đợi thời cơ để trỗi dậy. Và lần này, họ đã nhận ra rằng không chỉ những linh hồn cổ xưa mà còn cả con người cũng có thể trở thành nô lệ cho bóng tối.
Vương Bình nhìn cuốn sách cổ đang nằm yên trong tay, ánh mắt đầy trăn trở. “Chúng ta cần tìm hiểu về nguồn gốc thực sự của cuốn sách này. Chắc chắn nó có liên quan đến những sự kiện đã xảy ra trong lâu đài.”
Nhã Lan quay sang anh, gật đầu. “Em sẽ giúp anh. Dù cho phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta sẽ không dừng lại.”
Thanh tra Lâm im lặng, nhưng trong lòng ông hiểu rằng cuộc chiến của họ chưa kết thúc. Lời nguyền và bóng tối vẫn đang chờ đợi ở phía trước, và chỉ có thời gian mới có thể trả lời liệu họ có đủ sức mạnh để đối mặt với nó hay không.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |