Chương 20: Lời Tiên Tri Cuối Cùng
Bình minh vừa ló dạng khi Vương Bình, Nhã Lan và Thanh tra Lâm trở về căn nhà an toàn ở ngoại ô thành phố. Trận chiến trong lâu đài đã kết thúc, nhưng họ đều hiểu rằng đó chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện còn kinh hoàng hơn.
Vương Bình thả người ngồi xuống ghế, tay vẫn ôm chặt cuốn sách cổ đầy ám khí mà họ đã thu được. Mặc dù cánh cổng địa ngục đã bị phong ấn, nhưng cuốn sách này vẫn tỏa ra một thứ sức mạnh kỳ lạ khiến anh cảm thấy bất an. Đôi mắt anh nheo lại khi nhìn những dòng ký tự cổ trên trang sách — chúng vẫn còn đang phát sáng một cách kỳ lạ.
“Chúng ta cần phải hiểu rõ hơn về cuốn sách này,” Vương Bình nói, giọng đầy trầm tư. “Tôi tin rằng nó còn ẩn chứa nhiều bí mật mà chúng ta chưa khám phá.”
Nhã Lan, vẫn còn mệt mỏi sau trận chiến, tiến đến bên anh. “Cuốn sách này như thể có linh hồn riêng của nó. Nhưng nếu chúng ta không cẩn thận, có thể chính nó sẽ nuốt chửng chúng ta,” cô cảnh báo.
Trong khi đó, Thanh tra Lâm đã liên hệ với một số chuyên gia về các hiện tượng siêu nhiên và cổ vật. Ông tin rằng phải có ai đó trong giới học thuật có thể giúp giải mã cuốn sách và tìm ra manh mối về chiếc dây chuyền kỳ bí.
Ba ngày sau, họ có cuộc gặp gỡ với Giáo sư Dương, một nhà nghiên cứu về các hiện tượng huyền bí tại một thư viện cổ nằm sâu trong lòng thành phố. Vị giáo sư, với bộ râu bạc và đôi mắt sâu hoắm như nhìn thấu tâm can người đối diện, đã từng tiếp xúc với những cổ thư tương tự từ các nền văn minh đã biến mất.
Giáo sư Dương lật từng trang sách một cách cẩn trọng, ánh mắt ông dừng lại ở một trang bị rách nát. “Đây là cuốn sách thuộc về một hội kín cổ đại, được lập ra để phong ấn những ác linh từ thế giới khác. Nhưng... nếu tôi không nhầm, lời nguyền này chỉ là một phần của một nghi lễ lớn hơn.”
Nhã Lan nhíu mày. “Ý ông là gì? Chẳng phải chúng tôi đã phong ấn cánh cổng trong lâu đài rồi sao?”
Giáo sư Dương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. “Phong ấn đó chỉ là tạm thời. Theo cuốn sách này, để vĩnh viễn ngăn chặn ác linh trở lại, các mảnh ghép của Lời Tiên Tri Cuối Cùng cần được thu thập và hợp nhất. Chiếc dây chuyền mà các cậu tìm thấy chỉ là một trong số đó.”
Vương Bình sững sờ, tim anh đập mạnh. “Vậy những mảnh ghép còn lại đang ở đâu? Và chúng ta làm thế nào để tìm chúng?”
Giáo sư Dương chỉ vào một ký hiệu kỳ lạ trên trang sách. “Tôi tin rằng đây là tọa độ của một địa điểm bị lãng quên — một tu viện cổ ẩn mình trên ngọn núi Độc Sơn. Nơi đó có thể giữ chìa khóa cho lời tiên tri.”
Đêm hôm đó, khi họ trở về căn nhà an toàn, không khí căng thẳng như dây đàn. Nhã Lan đang ngồi trước bản đồ trải rộng trên bàn, cố gắng xác định tọa độ mà giáo sư đã chỉ ra. Còn Vương Bình thì trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ lúc rời khỏi lâu đài, anh vẫn không thể xua tan cảm giác bị theo dõi.
“Em có chắc rằng chúng ta nên đi tiếp không?” Vương Bình quay sang Nhã Lan, ánh mắt lo lắng. “Nếu lời tiên tri đó đúng, chúng ta có thể đang kích hoạt một thứ gì đó còn tồi tệ hơn.”
Nhã Lan im lặng trong giây lát, rồi quay lại nhìn anh. “Anh biết mà, nếu chúng ta không làm gì, thế lực đen tối sẽ sớm trở lại. Và lần này, có thể chúng sẽ không dừng lại ở việc chỉ phong ấn một lâu đài.”
Thanh tra Lâm bước vào, đặt một khẩu súng mới lau chùi lên bàn. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu lời tiên tri đó là thật, chúng ta cần phải tìm những mảnh ghép trước khi kẻ áo choàng đen và những ác linh khác làm được.”
Chuyến đi tới núi Độc Sơn không hề dễ dàng. Con đường dẫn lên tu viện cổ đầy những vách đá hiểm trở và sương mù dày đặc bao phủ. Họ phải dừng lại nhiều lần để nghỉ chân và kiểm tra thiết bị.
Khi đến gần đỉnh núi, bầu không khí trở nên lạnh lẽo bất thường. Gió rít lên từng cơn như tiếng gào thét của những linh hồn bị nguyền rủa. Vương Bình cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực vô hình đang rình rập họ từ phía xa.
Cuối cùng, họ cũng đến được tu viện cổ — một tòa kiến trúc đổ nát và hoang tàn, bị thời gian và thiên nhiên nuốt chửng. Nhìn từ xa, nó trông như một con thú khổng lồ đang ngủ yên, chờ đợi ai đó đánh thức.
“Chúng ta phải cẩn thận,” Thanh tra Lâm nói khẽ, tay nắm chặt khẩu súng.
Cửa tu viện mở ra, họ bước vào trong bóng tối dày đặc. Bên trong là một không gian kỳ bí với những bức tường phủ đầy các ký tự cổ và những bức tượng đá có khuôn mặt biến dạng, dường như đang rên rỉ trong cơn đau đớn vĩnh viễn.
Bỗng nhiên, Vương Bình dừng lại trước một bức tường khắc mà anh nhận ra có hình dạng tương tự như ký hiệu trên chiếc dây chuyền. “Nơi này có thể là một phần của lời tiên tri,” anh nói, ánh mắt sáng rực.
Nhưng trước khi họ kịp tiến hành khám phá sâu hơn, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ bóng tối phía sau. Kẻ áo choàng đen lại xuất hiện, lần này mang theo một luồng khí đen bao phủ toàn thân, như thể hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn sau thất bại trước đó.
“Các ngươi thật ngu ngốc khi đến đây,” hắn nhếch môi. “Tu viện này sẽ trở thành mồ chôn cho các ngươi. Lần này, ta sẽ không để các ngươi cản trở.”
Thanh tra Lâm không chần chừ, bắn liền hai phát về phía hắn, nhưng những viên đạn chỉ làm không khí dao động, rồi tan biến như bắn vào sương mù. “Chúng ta không thể dùng vũ khí thông thường!” Nhã Lan hét lên.
Vương Bình nhìn chằm chằm vào bức tường, rồi nhanh chóng đọc to một đoạn thần chú trong cuốn sách cổ mà anh mang theo. Ánh sáng bùng lên từ những ký tự khắc trên tường, tạo thành một vòng tròn phong ấn bao quanh kẻ áo choàng đen.
“Không... Không thể nào!” Hắn gào lên, cố gắng phá vỡ phong ấn, nhưng sức mạnh của cuốn sách cổ và máu của Nhã Lan đã kết hợp thành một cơn lốc ma lực quấn chặt hắn.
Và rồi, khi vòng tròn phong ấn dần thu hẹp, kẻ áo choàng đen biến mất, để lại một mảnh vỡ kỳ lạ rơi xuống đất. Đó là một mảnh ghép khác của lời tiên tri, khắc đầy những ký hiệu cổ.
Kết thúc Chương 20, Vương Bình cầm mảnh vỡ trong tay, đôi mắt anh ánh lên sự kiên quyết. “Chúng ta đã tiến xa đến mức này rồi. Lời tiên tri vẫn chưa hoàn thành, nhưng chúng ta đang tiến gần hơn đến sự thật.”
Liệu họ có thể tìm ra tất cả các mảnh ghép trước khi bóng tối trỗi dậy một lần nữa? Cuộc hành trình của họ vẫn còn dài và đầy rẫy hiểm nguy.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |