Chương 21: Bóng Tối Ẩn Dấu
Đêm đã buông xuống, phủ một màn đen u ám lên toàn bộ ngọn núi Độc Sơn. Sau khi thu được mảnh vỡ của lời tiên tri, Vương Bình, Nhã Lan và Thanh tra Lâm quyết định quay trở lại căn cứ tạm thời để nghiên cứu kỹ hơn. Nhưng khi họ vừa rời khỏi tu viện cổ, một cơn gió lạnh lẽo bỗng thổi qua, mang theo những tiếng thì thầm xa xăm khiến mọi người sởn gai ốc.
"Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây," Thanh tra Lâm giục, tay vẫn nắm chặt khẩu súng. Ông cảm nhận rõ sự bất an trong không khí, như thể có hàng trăm cặp mắt đang theo dõi họ từ bóng tối.
Trở về căn nhà an toàn, cả ba người đều kiệt sức nhưng không ai dám nghỉ ngơi. Cuốn sách cổ được đặt lên bàn, bên cạnh mảnh ghép mà họ vừa thu thập được. Vương Bình chăm chú nhìn vào những ký tự cổ đại, cố gắng giải mã những bí mật ẩn giấu bên trong.
“Em nghĩ đây là gì?” Nhã Lan hỏi, chỉ tay vào một đoạn văn tự kỳ lạ vừa hiện ra khi ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên mảnh ghép. "Trông giống như một loại bản đồ, nhưng các ký hiệu thì hoàn toàn khác biệt so với những gì em từng thấy."
Vương Bình trầm ngâm một lúc rồi nói, “Có vẻ như đây là một manh mối dẫn đến mảnh ghép tiếp theo. Nhưng nhìn vào độ phức tạp của những ký hiệu này, chúng ta sẽ cần thêm sự giúp đỡ.”
“Anh nghĩ tới Giáo sư Dương?” Thanh tra Lâm hỏi.
“Không, lần này chúng ta cần một chuyên gia khác, người có thể hiểu rõ hơn về các nghi lễ tà thuật cổ xưa,” Vương Bình đáp lại. “Giáo sư Dương có kiến thức rộng, nhưng ông ấy không chuyên sâu về lĩnh vực này. Chúng ta cần tìm Lão Tửu, người từng bị trục xuất khỏi giới học thuật vì nghiên cứu về phép thuật cấm kỵ.”
Hai ngày sau, nhóm của Vương Bình tìm đến một ngôi làng hẻo lánh nơi Lão Tửu đang ẩn cư. Ngôi nhà gỗ của ông ta nằm sâu trong rừng, được bao phủ bởi những dây leo và những lá bùa phong ấn treo khắp nơi. Khi cả ba bước đến gần, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, để lộ một lão già râu ria xồm xoàm, ánh mắt sáng quắc như thể đã nhìn thấu họ từ trước.
“Các ngươi đến vì cuốn sách và mảnh ghép đó, đúng không?” Lão Tửu cười khẩy, như thể đoán trước được mọi chuyện. “Ta có thể giúp, nhưng các ngươi phải trả một cái giá không nhỏ.”
“Chúng tôi không có thời gian để mặc cả,” Vương Bình nói cứng rắn. “Chúng ta đang chạy đua với một thế lực mà ông không thể tưởng tượng nổi.”
Lão Tửu cười khẩy, nhưng rồi ánh mắt ông dần trở nên nghiêm túc khi nhìn vào cuốn sách. “Được thôi, ta sẽ giúp các ngươi. Nhưng hãy nhớ, những gì các ngươi sắp khám phá ra có thể làm thay đổi số phận của tất cả chúng ta.”
Trong căn phòng đầy bụi và ám khí, Lão Tửu cẩn thận mở mảnh ghép và cuốn sách, bắt đầu tiến hành nghi lễ giải mã. Ánh sáng từ những ngọn nến nhảy múa trên gương mặt nhăn nheo của ông, phản chiếu những tia sáng kỳ dị. Những ký tự trên mảnh ghép từ từ hiện ra, chuyển động như thể chúng đang sống.
“Đây là một lời tiên tri về người gánh chịu lời nguyền cuối cùng,” Lão Tửu lẩm bẩm khi đọc. “Dòng máu của người được chọn là chìa khóa, nhưng để hoàn thành nghi lễ phong ấn, cần phải có ba mảnh ghép còn lại.”
“Vậy tức là chúng ta vẫn thiếu ba mảnh,” Nhã Lan ngạc nhiên. “Nhưng tại sao chúng ta phải sử dụng máu của người mang dòng dõi nguyền rủa? Không còn cách nào khác sao?”
Lão Tửu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt lóe lên vẻ hiểu biết sâu xa. “Vì dòng máu đó chính là nguồn sức mạnh duy nhất có thể phong ấn hoàn toàn cánh cổng. Và, cô gái à... máu của cô là mảnh ghép cuối cùng.”
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt khi những lời của Lão Tửu vang vọng. Vương Bình sững sờ, ánh mắt anh đầy lo lắng khi nhìn Nhã Lan. Cô cúi mặt, im lặng như thể đã dự đoán trước điều này.
“Không thể nào,” Vương Bình phản đối. “Chúng ta sẽ tìm cách khác. Không đời nào tôi để Nhã Lan hy sinh.”
“Không có cách khác,” Lão Tửu khẳng định, giọng lạnh lùng. “Nếu không có dòng máu đó, mọi cố gắng của các ngươi sẽ trở nên vô nghĩa.”
Đúng lúc đó, một tiếng động mạnh vang lên từ bên ngoài. Cửa sổ vỡ toang khi một bóng đen lao vào phòng. Kẻ áo choàng đen đã đuổi kịp họ. Hắn gào lên đầy phẫn nộ, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục. “Các ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi ta sao?”
Thanh tra Lâm rút súng bắn, nhưng viên đạn chỉ xuyên qua bóng đen như bắn vào khoảng không. “Chết tiệt! Chúng ta cần sử dụng phép thuật!” ông hét lên.
Vương Bình không chần chừ, giật lấy một lá bùa từ tay Lão Tửu và nhanh chóng niệm chú. Một vòng tròn sáng xuất hiện, bao quanh cả nhóm, đẩy lùi bóng đen trong giây lát. “Chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa. Phải rời đi ngay lập tức!”
Nhưng trước khi họ có thể di chuyển, một tiếng gào rú rợn người vang lên từ bóng tối. Kẻ áo choàng đen tung ra một luồng khí đen quấn chặt lấy Nhã Lan, kéo cô lại gần hắn. “Cô ta là chìa khóa cuối cùng. Ta sẽ không để các ngươi cản trở thêm nữa!”
Cuộc chiến ác liệt diễn ra trong không gian chật hẹp của căn nhà. Vương Bình cố gắng hết sức để giải cứu Nhã Lan, nhưng kẻ áo choàng đen quá mạnh. Thanh tra Lâm và Lão Tửu cùng phối hợp để niệm chú, nhưng dường như hắn đã trở nên bất khả xâm phạm.
Đúng lúc này, Nhã Lan bỗng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Máu từ vết thương trên tay cô bắt đầu nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vòng tròn ma pháp. “Nếu máu của em là chìa khóa, thì hãy dùng nó để kết liễu hắn!” cô hét lên, đôi mắt sáng rực với quyết tâm.
Vương Bình hiểu ra ý định của cô. Anh nhanh chóng niệm thần chú từ cuốn sách cổ, kích hoạt vòng tròn ma pháp mà Nhã Lan đã tạo ra. Ánh sáng chói lòa bùng lên, như thể xé toạc màn đêm đen tối.
Kẻ áo choàng đen gào lên trong đau đớn, cơ thể hắn tan chảy thành tro bụi dưới luồng sáng mạnh mẽ. Khi tất cả yên lặng trở lại, chỉ còn lại một mảnh ghép cuối cùng nằm trên sàn.
“Chúng ta đã làm được,” Vương Bình thở phào, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Họ đã thu thập được một mảnh ghép khác, nhưng cái giá phải trả càng ngày càng lớn.
Kết thúc chương 21, Vương Bình và nhóm của anh giờ đây chỉ còn cách việc hoàn thành lời tiên tri một bước. Nhưng liệu họ có đủ sức mạnh để đối mặt với những bóng tối cuối cùng đang chờ đợi?
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |