Chương 22: Kế Hoạch Cuối Cùng
Sau khi đánh bại kẻ áo choàng đen, nhóm của Vương Bình giờ đây đã thu thập được hai trong bốn mảnh ghép cần thiết để hoàn thành nghi lễ phong ấn bí ẩn. Tuy nhiên, bóng tối vẫn bủa vây họ, và những gì chờ đợi ở phía trước còn nguy hiểm hơn gấp bội. Cả nhóm quyết định quay trở lại lâu đài cổ, nơi mọi chuyện bắt đầu, để tìm hiểu thêm về bí mật đen tối của gia tộc Hoàng.
Đêm đã khuya, màn sương dày đặc bao trùm lâu đài cổ như một tấm màn che phủ mọi thứ. Những ngọn đèn leo lét trong hành lang dài vô tận tỏa ra ánh sáng mờ ảo, làm không khí thêm phần lạnh lẽo. Vương Bình, Nhã Lan, và Thanh tra Lâm bước vào sảnh lớn, nơi mà trước đây họ từng tìm thấy những bức tượng đá kỳ dị cùng những dấu hiệu lạ lùng.
“Chúng ta cần tìm kiếm phòng bí mật mà lời tiên tri đã đề cập,” Vương Bình nói, ánh mắt sắc lạnh. Anh nhớ lại những dòng chữ cổ được Lão Tửu giải mã: “Chìa khóa để tìm thấy mảnh ghép tiếp theo nằm ở nơi ánh sáng không bao giờ chạm đến.”
“Ý anh là hầm ngục phía dưới lâu đài sao?” Nhã Lan lên tiếng, đôi mắt tràn ngập lo lắng. “Nhưng đó là nơi mà tất cả các ghi chép đều nói rằng không ai sống sót trở ra.”
“Chúng ta không có lựa chọn khác,” Thanh tra Lâm nói, giọng đầy cương nghị. “Nếu không tìm được mảnh ghép cuối cùng, tất cả sẽ trở nên vô nghĩa.”
Những bậc thang đá dẫn xuống hầm ngục tối om, mỗi bước chân của họ vang vọng trong không gian âm u như thể những hồn ma đang thì thầm từ quá khứ. Ngọn đuốc mà họ mang theo chỉ chiếu sáng một phần nhỏ phía trước, để lại phần lớn hành lang chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Khi họ tiến sâu hơn vào trong, không khí trở nên đặc quánh và ngột ngạt. Vương Bình bất giác cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như thể một thứ gì đó vô hình đang đè nặng lên anh. Bỗng nhiên, từ trong bóng tối vang lên tiếng thở dốc và những tiếng lẩm bẩm không rõ ràng.
“Nghe kìa, có người trong này!” Nhã Lan thì thào, tay run run nắm chặt tay Vương Bình. Nhưng khi cả nhóm rẽ qua một góc hầm, họ chỉ thấy một bức tường đá ẩm ướt, không có ai ở đó.
Thanh tra Lâm nheo mắt, kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh rồi lẩm bẩm, “Đây chỉ có thể là ảo giác... hoặc thứ gì đó đang cố gắng đánh lạc hướng chúng ta.”
Khi họ đi tiếp, Vương Bình đột nhiên dừng lại trước một cánh cửa đá cũ kỹ, phủ kín rêu và mạng nhện. Trên cửa khắc những ký tự kỳ quái giống như những gì họ đã thấy trong cuốn sách cổ. “Đây rồi,” Vương Bình nói. “Nếu lời tiên tri đúng, thì mảnh ghép tiếp theo đang nằm sau cánh cửa này.”
Nhưng khi anh vừa đưa tay chạm vào, cánh cửa bất ngờ rung chuyển và phát ra tiếng rít như tiếng thét đau đớn. Một luồng khí đen bốc lên từ khe cửa, bao trùm lấy họ. Những hình bóng vặn vẹo bắt đầu xuất hiện trong bóng tối, dường như là những linh hồn bị nguyền rủa đang trỗi dậy để ngăn cản họ.
“Cẩn thận! Chúng ta đang bước vào lãnh địa của quỷ dữ,” Thanh tra Lâm hét lên, rút khẩu súng ra và bắn vào những hình bóng, nhưng đạn chỉ xuyên qua chúng mà không gây ra tổn thương nào.
Vương Bình nhanh chóng rút từ túi áo ra lá bùa mà Lão Tửu đã đưa cho anh trước khi họ rời đi. Anh niệm chú, ném lá bùa vào luồng khí đen. Một luồng ánh sáng mạnh bùng lên, đẩy lùi những hình bóng và làm chúng tan biến như làn khói.
“Cánh cửa đã mở!” Nhã Lan hét lên. “Nhanh lên!”
Phía sau cánh cửa là một căn phòng lớn, được chiếu sáng mờ ảo bởi những ngọn đuốc treo trên tường. Ở giữa phòng là một bàn thờ đá cổ xưa, trên đó đặt một chiếc hộp gỗ tinh xảo. Vương Bình cẩn thận bước tới, nhưng anh cảm thấy có gì đó không ổn.
“Khoan đã,” Thanh tra Lâm cảnh báo. “Đây chắc chắn là một cái bẫy.”
Nhưng trước khi họ kịp rút lui, những tiếng động lách cách vang lên từ bốn bức tường xung quanh. Từng khối đá bắt đầu di chuyển, từ từ khép lại để nhốt họ trong căn phòng. “Chết tiệt! Chúng ta bị kẹt rồi!” Nhã Lan thét lên, hoảng loạn nhìn xung quanh.
Vương Bình hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. “Không, chúng ta vẫn còn cơ hội.” Anh mở cuốn sách cổ ra, tìm kiếm một đoạn chú mà Lão Tửu đã dạy. “Nhã Lan, lấy con dao đó ra.”
Cô run rẩy lấy từ túi ra con dao bạc, đưa cho Vương Bình. Anh khắc một ký hiệu kỳ quái lên mặt bàn thờ, rồi dùng máu của mình để hoàn thành nghi lễ. Căn phòng bỗng rung chuyển dữ dội, những khối đá dừng lại và từ từ rút lui về vị trí cũ.
Chiếc hộp gỗ từ từ mở ra, để lộ một mảnh ghép nữa của lời tiên tri. Nhưng khi Vương Bình vừa chạm vào mảnh ghép, một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau bỗng siết chặt lấy cổ anh.
Không gian như bị đông cứng. Một bóng đen cao lớn đứng ngay sau Vương Bình, đôi mắt đỏ rực trong bóng tối. “Ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta sao?” Giọng nói khàn khàn vang lên, đầy ma mị.
Thanh tra Lâm và Nhã Lan lao tới, nhưng cả hai bị hất văng ra xa bởi một luồng lực vô hình. Vương Bình quằn quại trong đau đớn, nhưng anh vẫn cố gắng giữ chặt mảnh ghép trong tay.
“Ngươi có thể lấy mạng ta, nhưng sẽ không bao giờ có được thứ này!” Vương Bình hét lên, dùng chút sức lực cuối cùng để niệm chú, kích hoạt vòng tròn ma pháp mà anh đã khắc lên sàn. Luồng sáng từ vòng tròn nhanh chóng lan tỏa, bao trùm lấy cả căn phòng.
Bóng đen gào rú, cố thoát khỏi luồng sáng nhưng vô ích. Hắn dần tan biến, chỉ để lại những tiếng thét rợn người trước khi biến mất hoàn toàn. Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Vương Bình khuỵu xuống, mệt lả. Thanh tra Lâm và Nhã Lan nhanh chóng chạy lại đỡ anh. “Anh ổn chứ?” Nhã Lan lo lắng hỏi.
“Chúng ta đã lấy được mảnh ghép thứ ba,” Vương Bình thở hổn hển, nhưng đôi mắt anh lóe lên quyết tâm. “Giờ chỉ còn một mảnh nữa... và bí mật trong lâu đài này cuối cùng sẽ được hé lộ.”
Kết thúc chương 22, nhóm của Vương Bình đã tiến gần hơn tới sự thật. Nhưng liệu họ có đủ thời gian để ngăn chặn thế lực đen tối trước khi tất cả mọi thứ bị nhấn chìm trong bóng tối vĩnh cửu?
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |