Chương 25: Cuộc Đối Mặt Cuối Cùng
Lâu đài cổ, giữa lòng đất sâu thẳm, giờ đây trở thành một mê cung đầy rẫy những bóng tối và những bí mật mà không ai có thể lường trước. Mùi đất ẩm, khí lạnh buốt và âm thanh của những tiếng động lạ lùng khiến không gian này càng thêm u ám. Dù đã đánh bại một linh hồn tăm tối, Vương Bình biết rõ, họ chưa thể an tâm. Sự thật ẩn giấu phía trước vẫn chưa lộ rõ.
Ba người đi tiếp, không lời nào được thốt ra. Không ai muốn phá vỡ sự im lặng nặng nề đang bao trùm. Nhã Lan đi sát sau Vương Bình, ánh mắt cô đầy lo lắng nhưng cũng kiên quyết. Thanh tra Lâm đi phía sau cùng, đôi mắt anh luôn quan sát mọi thứ, như thể đang tìm kiếm một manh mối, một dấu hiệu để họ có thể thoát khỏi nơi này.
Dưới đôi chân họ, mặt đất lạnh và rắn, nhưng những bức tường đá lại chứa đựng những vết tích kỳ lạ. Họ phát hiện ra rằng, càng đi sâu vào, những vết nứt trên tường càng trở nên rõ ràng hơn, và những hình vẽ kỳ quái dần xuất hiện. Có những hình vẽ người mà gương mặt họ bị che khuất bởi một lớp vải mỏng, như thể họ đang bị nhốt trong chính những bức tường này. Một số hình vẽ còn mang theo những dấu hiệu của sự sáng tạo huyền bí, với những kí tự cổ xưa mà chỉ những người thấu hiểu tường tận mới có thể giải mã.
“Anh thấy những hình vẽ này không?” Nhã Lan thì thầm, ánh mắt dừng lại trên một bức tranh kỳ lạ.
“Những ký tự này…” Vương Bình khẽ cau mày, “Đây là… chữ của những người thực thi nghi lễ cổ xưa. Cứ như thể chúng muốn cảnh báo chúng ta rằng có một lực lượng khủng khiếp đang ẩn mình ở đây.”
Thanh tra Lâm không nói gì, nhưng vẻ mặt anh đầy nghi hoặc. Dù bề ngoài vẫn bình thản, nhưng Vương Bình biết anh ta đang giấu trong lòng những nỗi lo không dễ dàng thổ lộ. Anh ta là một người thực tế, và không dễ bị lôi cuốn bởi những chuyện huyền bí. Nhưng lần này, thứ gì đó thật sự đang đe dọa họ.
Đi thêm một đoạn nữa, họ đến một cánh cửa gỗ nặng nề. Trái ngược với những cánh cửa đá khắc họa huyền bí mà họ đã gặp trước đó, cánh cửa này trông có vẻ bình thường hơn, nhưng lại tỏa ra một sự tĩnh lặng đáng sợ. Vương Bình cảm nhận được một sự nghi ngờ dâng lên trong lòng. Có một sự hiện diện nào đó đang chờ đợi sau cánh cửa này.
Thanh tra Lâm đưa tay lên và gõ nhẹ lên cửa. Một âm thanh vọng lại, như thể không gian phía sau bị chặn lại bởi một lớp vật cản vô hình.
“Có vẻ như… có một điều gì đó không đúng.” Thanh tra Lâm nói, giọng anh lạnh lùng.
Vương Bình không chần chừ. Anh bước lên trước, đặt tay lên cánh cửa. Khi tay anh chạm vào gỗ lạnh, một luồng sức mạnh kỳ bí từ bên trong bắt đầu tỏa ra, như thể không gian xung quanh đã bị thay đổi.
Ngay lập tức, cánh cửa mở ra, không phải từ một cú đẩy hay xoay, mà là do một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí. Phía sau cánh cửa là một căn phòng rộng lớn, với ánh sáng lờ mờ và không khí u ám. Bức tường của căn phòng được trang trí bởi những dấu vết của sự hành hình, những hình thù kinh dị và những bức tranh đẫm máu.
Càng bước vào sâu hơn, cả ba người càng cảm nhận được sự lạ lùng từ căn phòng này. Phía giữa phòng là một bàn thờ cổ với những vật dụng kỳ dị xung quanh. Nhưng điều làm Vương Bình chú ý hơn cả là một chiếc gương lớn treo trên bức tường đối diện. Chiếc gương này không phản chiếu gì ngoài bóng tối, dù xung quanh có ánh sáng mờ mờ phát ra từ những ngọn đèn dầu.
“Đây là…” Vương Bình dừng lại, sự nhận thức dần rõ ràng trong đầu anh. “Cánh cửa này chính là cái bẫy cuối cùng. Chúng ta đã đi quá sâu vào trong và bây giờ chúng ta đã bị cuốn vào vòng xoáy không thể thoát ra.”
Chỉ vừa dứt lời, chiếc gương trên tường bất ngờ sáng lên, ánh sáng lạnh lẽo như từ cõi âm. Và trong gương, một hình bóng người dần hiện ra.
Đó là một người đàn ông, mặc một bộ đồ cổ xưa, đôi mắt hắn trống rỗng nhưng lại ánh lên sự sang trọng kỳ lạ. Vương Bình nhận ra hắn chính là Chủ nhân của lâu đài, người mà họ đã nghe nói trong những câu chuyện kể về những biến cố ma quái trong suốt bao năm qua.
"Hắn vẫn còn sống sao?" Nhã Lan ngỡ ngàng. "Nhưng… hắn là một linh hồn, không thể nào!"
Người đàn ông trong gương quay lại, và đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Vương Bình. Một tiếng cười khẽ vang lên từ trong gương, không có cảm giác vui vẻ, chỉ là một tiếng cười khô khốc, ghê rợn.
“Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi, Vương Bình.” Giọng nói của hắn vang lên, không phải qua miệng, mà qua chính những hình ảnh trong gương. "Nhưng các ngươi sẽ không thể rời khỏi đây. Chúng ta, những linh hồn bị nguyền rủa, sẽ mãi mãi giữ các ngươi lại."
Ngay lập tức, căn phòng bắt đầu thay đổi. Mọi thứ xung quanh họ bỗng trở nên mờ mịt và có những vết rạn nứt đen trên tường như thể không gian đang bị xé nát. Ánh sáng trong căn phòng chợt tối sầm lại, và những bóng hình lạ lùng bắt đầu hiện ra từ những vết nứt trong gương.
Bất ngờ, mảnh ghép trong tay Vương Bình bỗng phát sáng mạnh mẽ, như thể có một sức mạnh siêu nhiên đang kêu gọi anh. Anh cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ từ chiếc mảnh ghép, và trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh anh trở nên rõ ràng.
“Linh hồn của lâu đài, ta sẽ không để ngươi kiểm soát nơi này nữa!” Vương Bình thét lên, giơ chiếc mảnh ghép lên trước mặt, và một vụ nổ sáng rực xảy ra.
Ánh sáng từ chiếc mảnh ghép như lưỡi dao xé toạc bóng tối, và linh hồn của chủ nhân lâu đài bắt đầu tan biến, tiếng cười của hắn lịm dần trong không khí.
Nhưng, Vương Bình biết, đây chỉ là bước đầu. Họ đã phá vỡ được một phần của bí mật, nhưng phần còn lại vẫn chờ đợi họ trong bóng tối sâu thẳm của lâu đài cổ.
Trong chương này, cuộc đối mặt với linh hồn của Chủ nhân lâu đài đã đưa câu chuyện lên cao trào. Vương Bình tiếp tục sử dụng mảnh ghép như một công cụ để chống lại những thế lực siêu nhiên. Nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, và câu hỏi liệu họ có thể thoát ra khỏi lâu đài này hay không vẫn còn bỏ ngỏ.
TÁC GIẢ: Mèo Ping Ping
“Tác phẩm này là sáng tác độc quyền của Mèo Ping Ping. Mọi hình thức sao chép, chỉnh sửa, hoặc sử dụng mà không có sự đồng ý đều được xem là vi phạm bản quyền.”
"Mèo Ping Ping trân trọng từng chữ, từng dòng trong tác phẩm này. Xin đừng sao chép, chỉnh sửa nếu không có sự đồng ý."
Tác Phẩm được viết nên bằng tâm huyết và sáng tạo của Mèo Ping Ping, tác phẩm này là độc quyền. Đừng sao chép nếu chưa được phép!"
"Hãy tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ: Tác phẩm này là độc quyền của Mèo Ping Ping."
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |