Chương 06: Lời Nguyền Cuối Cùng
Ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ le lói trong tay Vương Bình, soi rõ khuôn mặt lo lắng của Lý Nhã Lan khi họ tiếp tục đi sâu vào lòng đất của lâu đài. Đã nhiều giờ trôi qua kể từ khi họ thoát khỏi căn phòng đầy bóng ma, nhưng cảm giác bị rình rập vẫn không ngừng đeo bám họ. Lâu đài cổ như một con thú săn mồi, nuốt chửng từng bước chân của họ, biến mọi lối đi thành mê cung vô tận.
"Anh chắc chắn lối này đúng chứ?" Nhã Lan thì thầm, giọng cô lạc đi vì sợ hãi.
Vương Bình dừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ cũ kỹ trên tay. Dù anh có cố gắng đến đâu, các ký hiệu trên đó dường như thay đổi mỗi khi anh cố gắng giải mã. Bản đồ không chỉ đơn giản là một chỉ dẫn; nó là một trò chơi ma quái mà lâu đài đang điều khiển.
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác," anh nói, ánh mắt đầy quyết tâm. "Nếu những ghi chép của cuốn sách cổ là đúng, thì nơi cuối cùng được đánh dấu trên bản đồ này là phòng cấm – nơi Đường Phong thực hiện nghi lễ cuối cùng."
Họ tiếp tục tiến sâu hơn, mỗi bước đi như kéo dài thêm nỗi kinh hoàng. Không khí càng lúc càng đặc quánh, nặng nề và lạnh buốt như cắt vào da thịt. Những bức tường đá rêu phong hai bên hành lang dường như sống dậy, rì rầm những tiếng thì thầm khó hiểu bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa.
Khi họ đến trước cánh cửa lớn, Vương Bình dừng lại. Cánh cửa bằng gỗ mục nát, có những biểu tượng cổ quái khắc sâu vào bề mặt, phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt. Anh đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng ngay khi chạm vào, một luồng khí lạnh từ bên trong phả ra, khiến cả hai phải lùi lại.
"Có thứ gì đó đang chờ chúng ta bên trong," Nhã Lan nói, giọng cô khàn đặc vì sợ hãi. "Anh có chắc chúng ta nên mở cánh cửa này không?"
"Chúng ta đã đến đây rồi, không còn đường lùi nữa," Vương Bình trả lời, mắt anh sáng rực lên. Anh đã quyết tâm đi đến cùng để vén màn bí mật đang bao trùm lâu đài này. Dù phải trả giá bằng mạng sống của mình, anh cũng sẽ không quay đầu.
Cánh cửa kêu răng rắc khi được đẩy ra, để lộ một căn phòng rộng lớn, tối tăm và âm u. Bên trong, những ngọn nến cháy leo lét tạo ra thứ ánh sáng mờ ảo, soi rõ một bàn thờ lớn với những vật dụng kỳ lạ: xương người, đầu lâu, và những lọ bình chứa thứ chất lỏng đen đặc.
Chính giữa phòng, một bức tranh khổng lồ treo trên tường mô tả cảnh một người đàn ông đang thực hiện nghi lễ với các linh hồn bao quanh. Vương Bình lập tức nhận ra người trong tranh chính là Đường Phong, chủ nhân của lâu đài này. Ánh mắt của Đường Phong trong tranh dường như sống động, nhìn xoáy sâu vào tâm trí anh.
"Đây chính là nơi xảy ra nghi lễ," Vương Bình thì thầm. "Nơi mà Đường Phong đã triệu hồi những linh hồn và tạo ra lời nguyền của lâu đài."
Nhã Lan bỗng nhiên hét lên. Cô chỉ tay về phía cuối căn phòng, nơi một chiếc quan tài đá nằm im lìm, xung quanh phủ đầy những sợi xích sắt đã gỉ sét. Trên nắp quan tài, khắc sâu dòng chữ: "Kẻ nào dám mở ra, sẽ đối mặt với cơn thịnh nộ của những linh hồn đã bị nguyền rủa."
Không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh, lạnh buốt như cắt vào da thịt. Vương Bình và Nhã Lan nghe thấy tiếng thì thầm ma quái vang lên từ trong quan tài, như thể có ai đó đang bị giam cầm bên trong, van nài được giải thoát.
"Anh Vương... đừng mở nó ra..." Nhã Lan cầu xin, ánh mắt cô đầy sợ hãi. Nhưng Vương Bình biết rằng chiếc quan tài này chính là chìa khóa cuối cùng để phá bỏ lời nguyền của lâu đài.
"Tôi phải làm điều này," Vương Bình nói, giọng anh cương quyết. Anh cẩn thận gạt những sợi xích sang một bên và bắt đầu mở nắp quan tài.
Ngay khi nắp quan tài vừa hé mở, một luồng khí đen phun trào, bao phủ cả căn phòng trong bóng tối dày đặc. Những tiếng hét chói tai vang lên từ bốn phía, như thể hàng trăm linh hồn đang bị tra tấn trong đau đớn.
Một bóng người cao lớn bước ra từ trong quan tài, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục. Đó là Đường Phong – nhưng không phải là con người nữa. Ông ta giờ đây đã trở thành một sinh vật quỷ dữ, với làn da xám xịt và những móng vuốt sắc nhọn. Tiếng cười man rợ của ông ta vang vọng khắp căn phòng, khiến cả Vương Bình và Nhã Lan lạnh sống lưng.
"Ngươi nghĩ rằng có thể phá vỡ lời nguyền ư?" Đường Phong rít lên. "Ta đã bán linh hồn cho quỷ dữ để bảo vệ bí mật này! Các ngươi sẽ mãi mãi bị giam cầm ở đây, cùng với những linh hồn bất hạnh khác!"
Vương Bình cố gắng giữ bình tĩnh, trong khi Nhã Lan đứng sau anh run rẩy. Anh nhớ đến chiếc mặt nạ gỗ đã giúp anh trấn áp các linh hồn trước đó. Vội vàng, anh lấy nó ra và đeo lên mặt. Một lần nữa, một luồng sức mạnh kỳ bí lan tỏa khắp cơ thể anh.
"Bí mật của ngươi đã bị lộ," Vương Bình hét lớn. "Ngươi không còn quyền lực gì nữa!"
Chiếc mặt nạ phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, làm lu mờ ánh sáng đỏ trong mắt Đường Phong. Ông ta rít lên đầy đau đớn khi từng mảnh da thịt bị thiêu đốt bởi ánh sáng. Linh hồn của ông ta bắt đầu tan rã, hòa vào màn đêm đen vô tận.
Nhưng ngay lúc Vương Bình tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong quan tài. Đó không phải là giọng của Đường Phong, mà là giọng của một đứa trẻ.
"Làm ơn... hãy giải thoát cho ta..."
Vương Bình quay lại, nhìn sâu vào quan tài. Bên trong, một bộ xương nhỏ bé bị trói chặt bằng những sợi xích bạc, ánh mắt vô hồn nhưng tràn đầy khẩn cầu. Anh chợt hiểu ra rằng lời nguyền của lâu đài không chỉ xuất phát từ Đường Phong, mà còn từ linh hồn oan khuất của đứa trẻ này – nạn nhân của nghi lễ tàn ác.
"Chúng ta cần phải phá hủy các sợi xích này!" Vương Bình hét lên với Nhã Lan. Cả hai cùng nỗ lực dùng mọi thứ có thể để cắt đứt những sợi xích. Khi sợi xích cuối cùng bị phá hủy, một luồng sáng trắng bùng nổ, làm tan biến mọi bóng tối trong căn phòng.
Lâu đài rung chuyển dữ dội, như thể nó đang sụp đổ từ bên trong. Những tiếng gào thét của các linh hồn vang vọng khắp nơi, rồi lặng dần và biến mất hoàn toàn.
Vương Bình và Nhã Lan đổ sụp xuống nền đá lạnh, thở dốc. Mọi thứ xung quanh họ giờ đây im lặng lạ thường. Lâu đài, từng sống động và nguyền rủa, giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn, ánh sáng từ bên ngoài len vào qua những khe nứt trên tường.
"Chúng ta... đã làm được," Nhã Lan thì thầm, nước mắt trào ra trên má.
"Phải... nhưng cái giá phải trả quá đắt," Vương Bình nói, đôi mắt anh lấp lánh niềm vui lẫn nỗi buồn.
Họ đã thoát ra khỏi cơn ác mộng, nhưng những ký ức về lâu đài cổ và những bí mật ma quái bên trong sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí họ
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |