Chương 07: Bóng Ma Trong Tâm Trí
Trời đã sáng, nhưng ánh nắng yếu ớt dường như không thể xuyên qua màn sương dày đặc bao trùm quanh lâu đài cổ. Vương Bình và Lý Nhã Lan đứng trước cổng chính, nhìn về phía toà lâu đài nay đã trở nên trơ trọi và hoang tàn hơn bao giờ hết. Họ đã thoát ra, nhưng điều kỳ lạ là cả hai đều cảm thấy một sự trống rỗng khó tả.
"Chúng ta... thực sự đã thoát rồi, phải không?" Nhã Lan hỏi, giọng cô nghẹn ngào, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự bất an.
"Phải," Vương Bình gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi những bức tường đổ nát của lâu đài. "Nhưng cảm giác như có thứ gì đó... vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt."
Họ im lặng trong giây lát, rồi Vương Bình quay sang Nhã Lan. "Em hãy về trước đi. Anh cần kiểm tra một vài thứ."
"Anh định quay lại đó ư?" Nhã Lan hoảng hốt. "Anh điên rồi sao? Chúng ta vừa thoát ra được, anh lại muốn quay lại địa ngục đó ư?"
"Tin anh," Vương Bình nói, đôi mắt anh sáng lên một tia cương quyết. "Có gì đó mà anh chưa hiểu rõ. Lâu đài có thể đã bị phá huỷ, nhưng lời nguyền thì chưa thực sự được hoá giải."
Sau khi tiễn Nhã Lan về, Vương Bình quay lại lâu đài một mình. Gió lạnh buốt như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da thịt anh, nhưng Vương Bình chẳng màng đến điều đó. Anh cần phải giải đáp nốt những câu hỏi còn bỏ ngỏ trong tâm trí mình.
Anh bước qua cánh cổng đổ nát, tiến vào phòng cấm nơi từng diễn ra nghi lễ của Đường Phong. Giờ đây, căn phòng trông hoang tàn và u ám, nhưng không còn cái không khí ma quái như trước. Chiếc quan tài đá vẫn nằm giữa phòng, nhưng bên trong trống rỗng – không còn bóng dáng của bộ xương đứa trẻ hay những sợi xích bạc.
"Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây?" Vương Bình tự hỏi, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt hơn. Anh nhớ rõ ràng đã giải thoát linh hồn của đứa trẻ, nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy sự hiện diện của một thế lực tà ác xung quanh?
Một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau. Vương Bình quay phắt lại, nhưng chỉ thấy bóng tối và những mảnh vụn rải rác khắp nơi. Anh bước chậm rãi về phía góc phòng, tay nắm chặt con dao găm mà anh đã mang theo từ trước.
Bất chợt, một tiếng cười man rợ vang lên từ trên cao, vọng xuống từ những bức tường mục nát. Bóng đen từ bức tranh khổng lồ của Đường Phong bắt đầu tràn ra như một cơn lũ, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Vương Bình cảm thấy đầu óc quay cuồng, như thể anh đang bị cuốn vào một cơn ác mộng vô tận. Khi anh mở mắt ra, anh thấy mình đứng trong một thế giới khác, một không gian đen tối và âm u, nơi những linh hồn vất vưởng đang bay lượn xung quanh.
"Ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi đây dễ dàng như vậy sao?" Một giọng nói khàn đặc vang lên. Từ trong bóng tối, hình bóng của Đường Phong hiện ra, nhưng lần này, ông ta không còn là sinh vật quỷ dữ mà Vương Bình đã đối mặt trước đó. Ông ta trông giống như một hồn ma yếu ớt, đôi mắt đầy sự thù hận.
"Ngươi đã phá vỡ nghi lễ của ta, nhưng ngươi không thể phá huỷ lời nguyền," Đường Phong cười lạnh. "Ta đã hiến dâng linh hồn mình cho những thế lực hắc ám, và ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt của chúng!"
Vương Bình cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí khi những linh hồn bắt đầu tiến lại gần anh, ánh mắt chúng rực lên sự đói khát và căm hờn. Nhưng thay vì hoảng loạn, anh tập trung vào chiếc mặt nạ gỗ mà anh đã mang theo. Anh biết rằng nó là vũ khí duy nhất có thể chống lại những linh hồn này.
Anh đeo chiếc mặt nạ lên và lập tức cảm nhận được luồng sức mạnh tràn vào cơ thể mình. Ánh sáng xanh từ mặt nạ bùng lên, đẩy lùi những bóng đen xung quanh. Nhưng lần này, anh cảm thấy mặt nạ đang hút cạn sức lực của mình nhanh hơn bao giờ hết.
"Ngươi có thể thắng được ta một lần, nhưng không phải lần này," Đường Phong gào lên, rồi lao thẳng vào Vương Bình với tốc độ kinh hoàng. Cả hai cuốn vào một trận chiến đầy căng thẳng, ánh sáng từ mặt nạ và bóng tối từ Đường Phong va chạm nhau như những cơn bão.
"Ngươi không thể thắng!" Đường Phong hét lên. "Ta đã hiến cả linh hồn cho bóng tối. Ngươi sẽ chết ở đây, mãi mãi!"
"Không, ta sẽ kết thúc tất cả!" Vương Bình gầm lên, tập trung toàn bộ ý chí vào chiếc mặt nạ. Một luồng ánh sáng xanh rực rỡ bùng lên, như thể hàng ngàn tia chớp xé toạc màn đêm. Ánh sáng ấy chói lòa, làm tan biến toàn bộ bóng tối và linh hồn ma quái xung quanh.
Đường Phong hét lên đau đớn, cơ thể ông ta bị xé toạc thành từng mảnh trước khi tan biến hoàn toàn. Cả không gian xung quanh Vương Bình rung chuyển dữ dội, rồi từ từ tan biến, để lộ ra khung cảnh hoang tàn của lâu đài.
Vương Bình ngã quỵ xuống, thở dốc. Chiếc mặt nạ gỗ đã bị nứt vỡ, nằm vỡ vụn dưới chân anh. Anh biết rằng mình đã phá hủy được lời nguyền, nhưng cái giá phải trả là sức lực của anh gần như cạn kiệt.
"Vương Bình!" Nhã Lan hét lên từ phía xa khi cô lao vào căn phòng, đôi mắt đỏ hoe. Cô đã quay lại vì lo lắng cho anh, và cô không thể tin vào mắt mình khi thấy anh ngồi đó, kiệt sức nhưng vẫn còn sống.
"Em… đã quay lại?" Vương Bình thì thầm, mỉm cười yếu ớt.
Nhã Lan gật đầu, nước mắt chảy dài trên má. "Em không thể để anh một mình ở đây."
Cô đỡ anh đứng dậy, cả hai bước ra khỏi lâu đài đổ nát. Ánh sáng bình minh dần chiếu rọi qua những đám mây đen, như một lời chào tạm biệt với những bí ẩn và nỗi kinh hoàng mà lâu đài đã cất giấu suốt bao năm.
Khi họ rời đi, một bóng đen lướt qua cửa sổ lâu đài, như một lời nhắc nhở rằng những bí mật và bóng ma của nơi đây vẫn chưa thực sự tan biến. Nhưng với Vương Bình và Lý Nhã Lan, họ biết rằng cuộc hành trình của họ đã đến hồi kết – ít nhất là trong lúc này.
Dù đã phá hủy lời nguyền và giải thoát các linh hồn oan khuất, những ký ức kinh hoàng sẽ mãi mãi ám ảnh họ, như một lời nhắc nhở rằng không phải mọi bí mật đều nên được khám phá...
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |