Còn Không Mau Chết?
Chương 23: Còn Không Mau Chết
Trải qua lần này, Thiên Khư ưu Ngọc đã khuyên hắn không nên tùy tiện như vậy, nếu để có người khác biết hắn có Trường Sinh Linh Giá, hậu quả sẽ khó lường.
Y Nha Tử chột dạ trong lòng, đạo lý núi cao còn có núi cao hơn hắn đã hiểu ra sau lần gặp mặt này, tuy có thể dễ dàng dư sức cân hai tên Khai Mệnh Cảnh Sơ Kỳ, nhưng hắn không dám chắc có thể solo thắng được gã trung niên nữa người nữa quỷ kia, tên này ban đầu xuất hiện, mặc dù ở trong cổ thân xác có khí tức sinh mệnh nhưng hắn thừa biết ba thi thể này cũng chỉ là đang được điều khiển bởi ai khác.
Khai Mệnh Cảnh thuần nhục thân đánh đấm, căn bản không có cửa đánh lại Y Nha Tử, nhưng đó là bởi vì giả thuyết không có Tinh Kỹ và Nhân Tính trong người.
Hắn không biết sau này gặp Khai Mệnh Cảnh chân chính sẽ như thế nào, nhưng Y Nha Tử tin rằng vẫn có thể sống mái một phen.
Thọ Lâm giống như một vùng rừng rậm nguyên thủy, mặc dù nói Ba Vì Sơn cao sừng sững đụng trời, nhưng so với chiều dài thì lại không có cửa.
Mặc dù dừng ở Tụ Lực Cảnh Hậu Kỳ suốt nữa năm nay, lực lượng ngưng tụ từ Khí Huyết đã đến ngưỡng giới hạn của một tu tiên giả, cước lực nhờ Băng Sương Vi Bộ gia trì, Y Nha Tử vẫn còn cảm thấy quá miễn cưỡng khi vượt qua khu rừng này.
Càng thoát khỏi lãnh địa của mình, vượt qua từng dãy cây cối ngã rợp lên nhau, hắn cũng dần dần cảm thấy hơi choáng ngợp trước cảnh vật xơ xác trước mắt.
Ở cảnh giới này, khi khai ra bản mệnh. Mượn lực lượng của Tinh Hoa có thể bao bọc lấy cơ thể, tự ý di chuyển trên không. Nhưng tiêu hao rất lớn.
Hắn ở Tụ Lục đã làm được điều này, bởi vì căn bản cũng là mượn lực lượng Ấu Thể khắc tinh hoa lên chân.
Băng Sương Vi Bộ từ mũi chân giống như có một vệt sương trắng bao bọc, từng tia đều tỏa ra sinh mệnh vô hạn.
Một vệt sáng lóe lên sau đống cây rậm rạp, hắn vừa đi vừa dùng Thế Kiếm chém đứt xung quanh, ngã rơi đi mấy cây cổ thụ to xác.
Từ trong bụi cây loé lên một tia hàn mang, giống như có một sức mạnh vô hình thao túng lấy hắn.
Thiên Khư Ngọc lần này hiện ra nói:”Ca ca! Ta ngửi thấy mùi rất quen, ngươi mau đến đó đi!”
Y Nha Tử ngạc nhiên nhưng không nói gì, từ cái tay bé xíu Thiên Khư Ngọc chỉ tới, nơi đó có một dòng sông chảy dài ngang qua một bức tường mờ mịt.
Càng quan sát kĩ hơn, những gợn sóng trên mặt nước giống như có quy trình, trình tự rõ ràng, sau khi tuôn ra từ Thác Nước, chúng như chạm phải hố sâu mà nhảy vọt lên, giống như những con giao long đang chơi đùa cùng nhau.
Y Nha Tử càng tiến tới gần con sông, gương mặt cũng thoáng đổi, lông mi hơi chau lại rồi giãn ra, giống như khó tin đây là sự thật.
Theo cách gọi mà Thiên Khư Ngọc hay nói, nơi này chắc hẳn là Sông Tô Lịch, được ví như Thác Trời, là nơi trung gian đưa đón các thế gia đỉnh cấp thế lực.
Một vệt gió thổi ngang qua, giống như bị Thác Nước cắt đi, gây ra một tiếng xoẹt xoẹt giống như có kiếm khí cường lực va vào nhau, gây ra mấy âm thanh khá rùng rợn.
Từ dưới đó mặc dù có thác nước đổ xuống, nhưng mảy may chẳng tạo ra chút âm thanh sóng vỗ nào, điều này lại càng khiến Y Nha Tử sắc mặt nghiêm trọng hơn.
“Đậu Đậu ở dưới đó sao?” - Y Nha Tử trầm ngâm nói, một giọt ký ức vụng về ùa về, ở Ba Vì Sơn, nữ hài này hắn có gặp qua, mặc dù không có mấy cảm xúc, nhưng ít nhất cũng là từ Chiều Tà mang đến.
“Chắc hẳn là có khí tức của Đậu Đậu, mũi ta rất thính không thể lầm!” - Thiên Khư Ngọc hiện ra chu miệng nói.
Nàng hiện tại chỉ là một khoả linh hồn được một chút da thịt chắp vá, mặc dù không thành hình dạng nhưng cũng miễn cưỡng ra hình dáng nữ tử.
Từ nơi tận xa xăm, không biết qua bao nhiêu đám mây trời, một con mắt to như thái dương vẫn hung bạo hấp thụ lấy từng mảnh lục địa trước mắt.
Bất chợt tròng nhãn của nó trở nên đỏ ngầu, đôi mắt giống như được tạo ra từ sự hận thù vô biên ngắm nhìn một cái thân ảnh hắc phục, có sự kinh ngạc lẫn tức giận, vẫn còn có người có thể chịu tác động từ dị chất mà vẫn còn sống ư? Hắn là ai?
Phải biết, dưới Chân Thần ngoại trừ những Sinh Mệnh Giả, chưa từng có một người nào làm được điều này, Sinh Mệnh Giả muốn thoải mái đi trên dị chất cũng phải đánh đổi một cái giá rất lớn.
Hàng loạt suy nghĩ trong đầu hiện ra, Thọ Thần tức giận quát :” Súc sinh! Còn không mau chết?!”
Vừa dứt lời, cơn mưa máu đầy ụ huyết mệnh bỗng tụ thành một cái bàn tay nhắm tới Y Nha Tử như muốn bóp chết hắn.
Ầm!!
Một tiếng ầm vang lên, thân thể Y Nha Tử đang đả toạ gần vực thẳm như bị một làn huyết vụ trói chặt.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Thọ Thần thoáng giãn ra khinh thường, kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi, một vài khắc nữa tên này sẽ bị thôn phệ mà chết.
Thọ Thần nghĩ vậy sắc mặt lại trở về vui vẻ, chỉ là vừa tính bắt đầu lại nhiệm vụ của mình, hắn phát hiện ra lực lượng của mình đột ngột có dấu hiệu bị cưỡng chế lấy đi.
Ngay trong một khắc, da mặt hắn đen lại, vừa giận vừa sợ nhìn lấy thiếu niên phía vực thẳm.
Làn huyết vụ được sinh ra từ sinh mệnh không dám tiến tới thân ảnh thiếu niên, giống như chúng đang sợ một vị đế vương cao cao tại thượng nào đó.
“Tên này…” - Thọ Thần hít vào một ngụm khí lạnh, hình thể thật sự dần lộ ra. Một lão đạo bào dáng vóc tiên phong đạo cốt, y phục trắng xuyên suốt
Đăng bởi | munahg |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 22 |