Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn Lạc

Tiểu thuyết gốc · 1120 chữ

Chương 24: Vẫn Lạc

Y Nha Tử ngắm nhìn lấy hố sâu, chẳng hiểu sao trong ánh mắt hắn mơ hồ cảm nhận được một tia mệnh luân, mặc dù rất nhỏ.

Cứ thoáng một vài khắc, hắn lại cảm nhận đoạn mệnh luân này xuất hiện vào những chỗ rất ngẫu nhiên.

Thiên Khư Ngọc cũng nhận ra điều này nên nói :”Dưới vùng trũng, có thể có Ấu Thể có linh trí, việc này chưa từng xuất hiện lúc ta còn sống. Ca ca! Bội thu rồi!”

Nàng leo lên lưng hắn hai mắt nhỏ xíu tinh nghịch xem xét.

“Ta thật sự cũng đã cảm nhận ra rồi, vậy những lời ngươi nói có thể là thật!”

“Ừm!” - Thiên Khư Ngọc gật đầu một cái, nàng hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói :”Trong thời gian Thọ Thần thôn phệ, đây là thời điểm thích hợp để các Ấu Thể trốn thoát, một vài Sinh Mệnh Giả không tiếc bất cứ giá nào để trưởng lão của mình tới đây bắt bọn chúng!”

“Những người không thể ra ngoài trong Hạo Kiếp sẽ chọn cách đi tới Thần Du Giới mà lịch luyện, những thế lực mạnh mẽ hơn, nội tình hùng hậu hơn sẽ đi Mộng Cảnh Chi Tinh!”

Y Nha Tử đả toạ ngồi xuống, vốn muốn nói gì đó thì càn khôn giống như bị xé toạt ra làm đôi, mây huyết va vào phong bạo như tạo ra âm thanh một con cự thú gào thét.

Ầm! Ầm!

Hắn ngạc nhiên ngước mắt lên trời, đoàn huyết vụ giống như hung thần giơ lấy vuốt trảo hướng tới, muốn dùng toàn bộ lực lượng bóp chết hắn.

Thiên Khư Ngọc lúc này cũng tỏ ra bất ngờ, nàng ngẩn ra giống như đây là lần đầu tiên thấy việc này.

Vốn còn tính sợ hãi tìm cách bảo vệ ca ca của mình, nàng hoàng hồn nhận ra vuốt trảo đụng tới ca ca mình vô thức bị đánh phá.

Từ giữa trung tâm, đoàn huyết vụ giống như bị một khí tức hỗn độn nào đó thôn phệ, Y Nha Tử ban đầu trong thấy tràn cảnh này cũng hơi ngạc nhiên, bởi vì từ trong mắt hắn. Nhìn vẻ ngoài đoàn huyết vụ này rất đáng sợ nhưng cũng rất quen thuộc.

Hắn đả toạ, nương theo dòng thác nước đổ xuống, Trường Sinh Ấu Thể giống như một quả bi tròn hoe trong suốt lơ lửng trên không mà thôn phệ ngược lại đoàn huyết vụ.

Rít rít!

Lách Cách!

Tiếng xương va đập vào nhau, cộng với phong bạo xoay vòng, lấy hắn làm trung tâm mà ồ ạt bóp tới.

Bảng thông tin hiện lên một con số, nó không còn xuất hiện một cách đột ngột nữa, lần này thọ nguyên hắn quay cuồng theo cấp số nhân.

Chỉ trong một hơi thở, Y Nha Tử lặp tức nhận ra, cổ thi thể này trực tiếp nhăn nheo và nhợt nhạt nhìn kinh dị vô cùng.

Thiên Khư Ngọc há hốc mồm nhìn lấy thân ảnh già nua kia, càng khó tin hơn sự việc chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, Thọ Thần tại sao lại điên cuồng như vậy? Thời của nàng cũng chưa từng xảy ra việc kỳ quái như thế này.

Vậy mà chỉ sau một hơi thở tiếp theo, trong một khắc sau đó thân thể già yếu dường như sắp chết này giống như được làn huyết vụ gọt rửa cả thân thể, dần dần trong viên bi tròn hoe cứ cũng phun ra 3, 4 đóm sáng mà ôm lấy thân thể ốm yếu kia.

Tái Tạo Thọ Nguyên cực lực đẩy lên giới hạn cao nhất, Y Nha Tử định thần toàn thân rơi vào trong huyễn cảnh, thần thức hắn bắt đầu điều khiển Trương Sinh Linh Giá hoạt động hết công xuất.

Một tiếng thở hắc ra như trút đi một cái gì đó , từng mô thịt trên cơ thể được thanh tẩy hoàn toàn, đường gân máu bắt đầu cô đọng lại thành những giọt thủy tinh mà tăng cường cho cơ thể.

“Ca ca!” - Thiên Khư Ngọc mếu máo la lên, nàng còn tưởng hắn thật sự đã chết.

Tái Tạo Thọ Nguyên được đẩy lên đến cực hạn, Y Nha Tử bắt đầu nhăn mặt dữ dội, được một canh giờ sau thì biến mất.

Y Nha Tử mở mắt ra, cảm nhận khí huyết trong người như có linh tính, sau khi cắn nuốt đoàn huyết vụ nhưng vẫn chưa cảm thấy đủ.

Ý niệm vừa động, lúc nãy vẫn chưa hiêủ chuyện gì xảy ra, nhưng nhờ sự tăng cường vừa rồi. Hắn vô thức ngước nhìn lên hư không, mơ hồ nhìn ra khí tức nào đó.

“Ta không sao! Có vẻ Thọ Thần muốn giết ta thì phải!” - Y Nha Tử bộc bạch, chỉ có thể suy nghĩ như vậy, hắn căn bản cũng chẳng có thù với ai.

Nhìn thấy Thọ Nguyên của mình dần dần cạn kiệt, con số đã tới ngưỡng 1 ngày mất 10 năm tuổi thọ, Y Nha Tử cả kinh, trong lòng lại càng oán hận hơn, hắn đã làm gì sai cơ chứ?

Chuyện tìm hiểu Thác Trời có thể để sau.

Y Nha Tử chau mày, dứt khoát đứng dậy, Băng Sương Vi Bộ toàn lực thi triển.

Sâu trên tản mây mờ, sắc mặt Thọ Thần càng thêm tím tái.

“Viễn vông! Thật sự quá mức viễn vông, ngươi vẫn còn có thể chạy được?”

Hắn nghiến răng kèn kẹt đuổi theo, mặc dù bản chất Tinh Kỹ của Thọ Thần là dùng sinh mệnh thôn phệ người khác, nhưng tu tiên giả rất nhiều thủ đoạn, nếu không dùng được Tinh Kỹ, vậy thì dùng cách khác.

Giữa hư không, một vệt hàn sương như vẽ ra trong thiên địa, một bóng hình lao nhanh vun vút.

“Muốn chạy?” - Thọ Thần từ xa quát khẽ, mây mù như tan đi, từ trên trời một bàn tay đập xuống.

Ầm!

Y Nha Tử cắn răng, hắn cố gắng xoay người tránh đi nhưng vẫn bị dư ba đánh trúng bả vai, tròng mắt hiện lên một tia đau đớn khó tả, giống như hắn phải chịu một toà đỉnh đè xuống.

Mặc dù đã cố lách người sang một bên, chỉ đụng phải một mép ngón tay mà thôi, nhưng cổ thi thể này giống như sắp nứt ra làm đôi vậy.

Bàn tay đè xuống đại lục, in sâu một lõm dài, tát cả đá cây xung quanh phạm vi đều bị trấn thành bột mịn

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.