Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị Mộng

Tiểu thuyết gốc · 1122 chữ

Chương 25: Dị Mộng

Một cảm giác cận kề sinh tử trỗi dậy, ý niệm vừa động, Minh Thần Quyết toàn lực phục hồi những vệt máu còn nhỏ giọt nhiễu ra từ sóng lưng, nhưng cho dù có nhanh cách nào thì ở ngoài mơ hồ luôn bị một lực lượng dị chất nào đó can thiệp.

Y Nha Tử mặc dù rất tức giận nhưng lại không thể làm gì khác, từ xương cốt hắn vang lên mấy tiếng lạch cạch như vụn vỡ.

Thọ Thần lạnh lùng đứng trước mặt, một quyền lại đấm ra, ở trên những đốp ngón tay sinh ra mấy tia Hoả Tinh kì dị.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt nứt vỡ, Y Nha Tử bị đánh văng đi như con diều đứt dây, vệt máu càng loang lỗ tuôn trào ra.

Đứng trước thân ảnh thiếu niên lạ mặt, Hắn không những không thương tiếc mà thái độ lại hết sức khinh miệt.

“Làm sao ngươi có thể không bị nhiễm dị chất?”

Thọ Thần nghi hoặc hỏi, nếu là người khác hắn đã giết lâu rồi, không cần lằn nhằn như vậy.

Hạo kiếp ngàn năm, chưa từng có ai làm được việc này.

Y Nha Tử ánh mắt oán độc, cố gắng giữ vững cơ thể không ngả nghiêng, miệng run rẩy đáp :”Ngươi biết về Trường Sinh Linh Giá không?”

Sắc mặt Thọ Thần thoáng đổi, đôi mắt liếc một cái nói :” Đừng vờ vịt nữa, ngươi tính câu thời gian để tên kia kết trận xong xuôi nhỉ?”

“Haha! Nực cười thay!” - Thọ Thần cười lớn, tự cho rằng mình quá thông minh.

Y Nha Tử nghe đến lời này liền không kìm được rùng minh.

Chỉ là hắn không hề biết được, cuộc đối thoại giữa mình và Dược Thiên Sầu lúc đó đã bị Thọ Thần nghe lén.

Một tiếng gào thét cất lên, huyết vụ trong linh hồn Thọ Thần tế xuất mà ra, từ trong vùng kết giới ẩn hiện có một tia sinh mệnh.

Một tiếng xoẹt như xé gió, Dược Thiên Sầu biết có chuyện không ổn liền dùng toàn lực bỏ đi.

“Ahhhhhh!!”

Một tiếng hét thảm thiết thê lương

Một đạo sinh cơ tan biến, cổ thi thể chính thức bị huyết trảo bóp nát thành mớ thịt hỗn độn.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Y Nha Tử nuốt một ngựm nước bọt khô khốc sợ hãi, lần đầu tiên hắn có loại cảm giác rùng rợn tới như vậy.

“Khoan! Ta có Trường Sinh Linh Giá! Ngươi không được giết ta!”

Thọ Thần hờ hững làm như không nghe lấy lời van xin, một tiếng bụp phát ra. Y Nha Tử chính thức vẫn lạc.

“Hừ! Sâu kiến cũng chỉ là sâu kiến!”

Hắn bỏ lại sau lưng một câu rồi biến mất.

Đâu đó một khoản thời gian sau, Thọ Thần lại trở về với nhiệm vụ của mình, một ánh mắt lại ẩn chứa sự thèm khát thọ nguyên mở ra.

Hai nơi, cũng là hai thế lực mạnh nhất ở trong Tinh Vực là Cổ Tộc và Việt Thần Đạo đều bị nhuộm bởi sắc thu vàng, không còn một khí tức sinh mệnh nào.

Bất chợt lúc này, Thọ Thần nhíu mày, lông mi cong lên kinh ngạc nhìn về phía Sông Tô Lịch, nơi được gọi là Thác Trời để đi từ Việt Thần Đạo xuống phía dưới Cổ Tộc.

Nơi đó mơ hồ có một thiếu niên hắc phục đơn sơ.

Thần sắc thiếu niên toát lên một khí chất ngạo nghễ khó thuần, nhưng lời nói và hành động lại cực kì hoà ái tùy ý.

Bất chợt lúc này, Thọ Thần như khựng lại, hắn có cảm giác mình giống như mất thứ gì đó nhưng không nhận ra.

.

.

.

900 năm trước ở Ba Vì Sơn, lúc này Mộng Tình trong thân xác Y Như Mộng vẫn còn trần truồng nằm cạnh Y Nha Tử trong chiếc quan tài đồng cổ.

Một vệt kỳ đạo giống hình chữ C được nàng vẽ lại rất nhanh, Y Nha Tử cũng thấy việc này nên tò mò hỏi :”Nàng đây là tạo ra Kết Giới sao?”

“Đúng đúng! Ta tạo ra để giết ngươi đấy tên khốn!”

Lời nói vừa ra, Y Nha Tử cũng chưa kịp phản ứng lại câu nói thì nghe một âm thanh cái bốp vào má!

“Thứ tiện nhân dâm đãng cũng muốn tát ta?” - Mộng Tình điên loạn chửi bới.

“Ngươi không được làm hại phu quân của ta!” - Y Như Mộng nghiêm túc nói.

Bất chợt lúc này, cả hai như rùng mình, cả thân thể bị bàn tay thô ráp ôm lại, môi đỏ bị ngoặm lấy, nam nhân vừa nắn một bên vú vừa tinh nghịch xoa xoa âm cốc nói :” Đợi ta ăn nốt rồi giết nhé!”

“Vô lại, vô liêm sỉ!” - Mộng Tình không kiểm soát được cơ thể, trong vô thức nói.

Y Như Mộng kinh ngạc, nàng nhận thấy hình như linh hồn này đã có thể điều khiển được rồi.

Ánh mắt nàng nhu tình đáp lại Y Nha Tử nói :”Thiếp cũng muốn ở bên chàng nhưng lần này phải trở về! Ta còn phải tranh đoạt Thiên Môn chiến!”

Y Nha Tử thoáng ủ rũ nhưng rồi cũng tươi tỉnh :”Không sao, ta hiểu! Nàng mau về đi!”

Y Như Mộng đưa đầu lại gần cổ ý trung nhân, ghé sát lỗ tai lại gần ngực, cảm nhận rõ hơn tiếng đập từ con tim nam nhân này, có một chút lưu luyến không nỡ.

Tay ngọc vừa đùa giỡn trên mấy múi thịt, miệng nhỏ thều thào:”Đây là Dị Mộng thiếp tạo ra, chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, tác dụng duy nhất là đưa người khác vào huyễn cảnh!”

Một ý niệm truyền đến, Y Nha Tử bỗng chốc có cảm giác mình đang đứng ở một chiều không gian nào đó, bị Y Như Mộng kéo vào.

Trước mặt hắn lúc này là ảo cảnh do Y Như Mộng tạo ra.

Cả hai đứng từ xa trông thấy Việt Cổ Hi một kiếm giết chết Y Như Mộng trong ảo cảnh, lại nhìn thấy một Y Như Mộng khác đang khép nép cung kính trước Tài Hoàng Đạo.

Tài Hoàng Đạo trở về, 900 năm sau dùng thực lực ép Y Gia phải để Y Như Mộng cưới mình, đó là lý do trước đó Y Như Mộng rất ghét tên này.

Dị Mộng tất cả đều là giả, nhưng nếu ngươi tin nó là thật, nó sẽ là thật, và Dị Mộng sẽ theo ngươi đến cuối đời.

Bạn đang đọc Bị Nhốt 1000 Năm Khi Ra Ngoài Ta Muốn Xưng Thần sáng tác bởi munahg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi munahg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.