Cổ Trường Sinh
Chương 32: Cổ Trường Sinh
Lạc Hồ Trấn
Hoàng hôn, tranh treo nhành liễu. Bầu trời chiều chia làm hai nửa, một nữa như bị nhuốm mực tàu, âm u mùa mưa lũ, nữa còn lại tràn ngập ánh chiều tà, óng ánh như vàng ròng.
Đứng ngoài cửa có lấy ba nam tử dáng dấp gần thoáng chiều, một người da đen thui, một người cao gầy thẳng tấp, người còn lại ù lỳ hơi mập.
Giữa sau hoa viên trồng đầy hoa lê, mùi thơm nhàn nhạt, khói nghi ngút bốc lên cao, một tiểu nữ hài đang úp mặt vào tường, âm thanh như hoa nở.
“5… 10… 15, 20, 25”
“80, 90… 100”
Nữ hài mặc y phục thêu hoa văn phượng hoàng ngốc đầu lên lung lay hai búi tóc nói: “À ha… để xem các ngươi chạy đi đâu!”
Hoa viên để ngay ngắn một cái lu múc nước, Phổ Phổ nhảy lò cò tới phát hiện cái lu nước tràn hết ra, hai mắt nàng như hạt ngọc sáng lên, môi chúm chím nói :”Nha, ta bắt được ngươi rồi Ngu Thúc!”
“Ahhh… ta thế mà lại bị tiểu gia hoả ngươi tìm thấy! Không thể tin được!” - Ngu Vinh ngóc đầu dậy tướng đi chậm chạp, cái bụng to to nói.
“Khanh khách!” - Nữ hài cười, hai má hồng hào lộ ra lúm đồng tiền thích thú, trò chơi của ba người này, lúc nào cũng thú vị cả.
“Còn Phương Thúc và Vũ Thúc đâu rồi ta?” - Phổ Phổ tay túm miệng giả vờ nói
Từ sau bên trong, dược viên treo mấy bức tranh trừu tượng , ló ra hai thân ảnh, đằng sau bức tranh Thủy Mặc kêu rên.
“Cái đ- ngựa ta đã bảo ngươi trốn chỗ khác, tại sao cứ theo đuôi ta hoài vậy?”
“Bậy! Ta lo lắng ngươi làm hư bức tranh này nên mới đi theo canh chừng!”
“Con mẹ nó lão tử da có chút diêm dúa chứ đâu có dơ bẩn như ngươi?” - Thái Vũ không chút khách khí chửi
“Ta ngoài dơ bẩn nhưng tâm ta sáng, còn ngươi mặt như cái đáy nồi” - Gã cao kều nói, hai môi tru lên khiêu khích.
“Cái con bà nhà nó, lão tử bẻ đầu ngươi!”
Đúng lúc này nữ hài xuất hiện hô :”Nha...! ta bắt được hai thúc rồi!”
Cả hai nhìn nhau, xong cười khổ. Tiểu nha đầu này càng lớn càng thông minh a.
Ngồi vào một bàn, Ngu Vinh ù ù lỳ lỳ nãy giờ cũng bắt đầu xông xáo đem nhiều đồ ăn lên.
Thái Vũ và Huỳnh Phương cũng hớn hở, còn tính gấp đũa tính ăn thì Phổ Phổ chen vào nói :”Các thúc chưa được ăn, phải đợi ca ca trở về!”
“Ầy… Phổ Nhi à! Hắn sáng nay đi có nhắn sẽ về trễ bảo bọn ta cứ ăn trước đi mà!”
Thái Vũ nghe vậy cũng nói “:Đúng đúng! Lời Huỳnh Phương nói là thật!”
“Ta không cần biết, chúng ta là gia đình, phải ăn cùng nhau, ngày nào cũng phải thế!” - Phổ Phổ nhoẻn miệng nói.
Cả hai nghe vậy, chép chép miệng, nước miếng nuốt vào trong, bất quá không có trách mắt hài nữ trước mắt, nàng xem bọn hắn là gia đình, thế là đủ.
Ọtt….
Tiếng kêu phát ra từ bụng mình, Phổ Phổ hai má đỏ ửng, lấy tay che mặt lại, được một lúc thì thẹn quá hoá giận kêu: “Ta không có đói!”
Bất ngờ lúc này một âm thanh quen thuộc kêu lên.
“Ngươi không đói, chỉ nhớ ca ca thôi có phải không?”
Hài nữ như bắt được khí tức quen thuộc, nàng xoay lưng lại vui mừng nói:”Ca ca!”
“Cổ Trường Sinh, ngươi đã về rồi sao?”
“Phải, tại sao giờ đã về? Mọi chuyện ổn chứ?”
Cổ Trường Sinh hơi lắc đầu, lưng đeo rổ dược thả xuống, hai tay ẵm lấy nữ hài cười nói :”À ha, muội muội càng ngày càng đáng yêu!”
“Ai ui…” - Cổ Trường Sinh la lên, nàng bị Phổ Phổ cắn một cái nói :”Ca ca không được học tính xấu, nói dối là tính xấu lắm!”
Cả bốn nhìn nhau, lại nhìn về Phổ Phổ, ánh mắt dần dịu lại.
Canh hai dần điểm.
Khuê phòng vải treo che đi, nữ hài ôm gối ngủ say sưa.
Cổ Trường Sinh để tách trà xuống dưới, từ túi móc ra một vài sợi Cửu Khúc Tinh Thảo, thần niệm lôi ra mấy xác yêu thú loang lổ dị chất tử sắc sinh mệnh: :”Hôm nay chỉ có nhiêu đây, chờ ta thao dược nung lại trong nồi được thành phẩm sẽ để các ngươi uống!”
“Đặc biệt là Ngu Thúc, thọ mệnh của thúc sắp hết rồi!”
Huỳnh Phương đập bàn một cái, tức giận nói :”Bọn chó má, tiên trưởng cái chó gì, toàn là lũ tham lam!”
Mỗi tháng mỗi hộ gia đình sẽ được ban 3 viên Tinh Hoa Lam, thứ này có tác dụng rất lớn đối với những Tinh Thuật Giả, cũng là một loại tiền tệ thông dụng ở đây.
1 viên Tinh Hoa Lam đối với tu si Khai Mệnh Cảnh mà nói giống như muối bỏ biển.
Nhưng cho dù vậy, đối với thường dân lại là một vật cực kỳ trân quý, 1 viên cũng đủ mua rất nhiều thứ quan trọng cho cuộc sống hằng ngày, họ thường đập nát viên Tinh Hoa Lam này ra, tuy màu sắc của chúng sau khi tan vỡ sẽ mất đi màu lam huyền nhưng giá trị vẫn không thay đổi, 100 mảnh Bạch Tinh bé xíu sẽ được quy ra 1 viên Tinh Hoa Lam.
Đổi lại, những người dân sẽ hy sinh tuổi thọ của mình, hằng ngày trong hang sâu đầm cát đào lấy dược khoáng cho bọn chúng.
Dị chất càng xâm chiếm, thọ mệnh càng tụt giảm, cho đến khi người mất mới thôi, dị chất này vốn cũng từ U Minh Huyết hồn tản ra.
Mà dân thường mang lấy dị chất trong người vốn bị ảnh hưởng rất thấp nên việc đào khoáng hái dược đều từ hạ dân mà ra.
Đây là Linh Trũng, khu này chủ yếu sinh sống là thường dân lao động, chủ quản của một gia tộc họ Tần, Lạc Hồ Trấn nằm ở vùng sâu nhất trong Vũ Vương Thành, nơi này thưa thớt không có ai, bởi vì dị chất đã hầu hết đã bám lên toàn bộ nơi đây, thở còn khó nói gì phải cố sống.
Loại Khổ Qua và Tinh Linh Sâm là hai thứ được giới tu sĩ ưa chuộng nhất.
Mà dĩ nhiên, cả ba đều hiểu, lý do mình còn sống cho tới bây giờ là vì thiếu niên này.
Huỳnh Phương gắt gao nắm lấy bầu rượu tu ừng ực.
Cổ Trường Sinh ở đây cũng đã được một năm, ngoài ký ức về bốn người, hắn cũng không còn nhớ những chuyện khác.
Trong lúc chìm vào trong suy tư, một tiếng đập cửa vang lên, từ cửa xuất hiện một tên tráng tử.
Hắn đi tới nhìn lướt qua đám người, vẻ mặt khinh miệt quát :”Nơi đây cũng quá hôi thối rồi, chỉ phù hợp cho sâu kiến sống!" Nói xong hắn còn đưa tay lên mũi che lại.
Đăng bởi | munahg |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 18 |