Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2266 chữ

'Trông giống như nấm linh chi trộn với nhân sâm vậy.'

Khi thấy loại thảo mộc cần tìm, Lee Han nghĩ vậy.

Đó là độc ngọa thảo (瀆汚草), được ghi chú là nguyên liệu để làm thuốc giải độc.

"Cậu đã từng dùng loại này chưa?"

"Có rồi."

"Thế thì tốt."

Khi nghe Yoner nói đã từng dùng qua, Lee Han thấy nhẹ nhõm hẳn. Việc phân biệt từng loại thảo mộc và cây cỏ giữa đồng cỏ, đồi núi và rừng rậm là một nhiệm vụ không dễ dàng gì, ngay cả khi có hình vẽ minh họa, một người mới cũng dễ bị nhầm lẫn. Có người có kinh nghiệm đi cùng thật đáng an tâm.

"Nhưng mà… chỉ có hai chúng ta đi thôi thì không ổn lắm."

"Có nguy hiểm không?"

"Đúng vậy, đi lẻ tốt nhất phải có ít nhất ba người. Có lẽ không nên đánh Gainan."

"Không đánh thì cậu ta cũng chẳng đi theo đâu, chẳng ảnh hưởng gì cả."

Nghe vậy, Yoner cười khẽ.

"Vậy chỉ còn cách đi hai người thôi?"

"Không. Tôi không muốn ghi tên vào danh sách tử vong đâu."

Học viện Ainroguard nổi tiếng không chỉ vì danh tiếng mà còn vì những tin đồn rùng rợn. Vì ma pháp là một ngành học đầy nguy hiểm, không ít trường hợp học viên bỏ mạng trong quá trình học tập. Trước khi vào đây, Lee Han đã nghĩ đó là điều khó tránh.

Dù các giáo sư có cẩn trọng đến đâu, tai nạn vẫn có thể xảy ra.

Nhưng bây giờ nhìn lại…

‘Có khi đây là kiểu trường hợp toàn bộ mọi người đều không biết sợ là gì ấy chứ?’

Dường như từ giáo sư đến học sinh ở Ainroguard đều không có ý niệm giữ gìn mạng sống, khiến Lee Han, vốn là người đến từ hiện đại, nhìn mọi người ở đây cứ như họ hơi điên vậy.

"Thêm tên vào danh sách tử vong á… Đừng đùa ghê rợn vậy. Nhìn cậu không hợp với kiểu nói đùa đó đâu."

"Tôi không đùa đâu."

"Nếu không đùa thì còn đáng sợ hơn ấy. Ừm… có lẽ nên tìm thêm một người trong nhóm của tháp."

Yoner đưa mắt tìm quanh, muốn tìm một người cùng Tháp Rồng Xanh để đi cùng. Nhưng dường như chẳng còn ai ở quanh đây.

"Ôi… Tiêu rồi?"

"Cậu thử nói chuyện với Hoàng nữ xem?"

"Cậu thật can đảm khi muốn bắt chuyện với cô ta đấy. Trông cô ấy có vẻ khó tính lắm."

"Tôi chỉ muốn tìm thảo dược, không phải đi dự dạ hội."

Nghe vậy, Yoner gật đầu, thấy cũng có lý.

"Nhưng có vẻ như đã muộn rồi."

Xung quanh Adenart, Hoàng nữ của đế quốc, đã có mấy học viên tụ tập. Có vẻ cô ấy cũng thấy cần phải đi theo nhóm nên đã lập nhóm trước rồi.

"Cái gì chứ? Ngay cả tân sinh của Tháp Huyền Vũ cũng ở đó sao?"

Lee Han cảm thấy hơi oan ức.

Nếu người ta sợ hãi gia tộc Wardanaz của cậu thì đáng lẽ cũng phải ngại Hoàng nữ như thế chứ. Nhưng lạ thay, trong số những học viên tụ tập xung quanh Hoàng nữ, có không ít người thuộc Tháp Huyền Vũ.

"Thế mà cậu không biết sao? Hoàng nữ đã nổi tiếng từ trước khi nhập học rồi."

Người nổi tiếng trước khi nhập học thường được chú ý. Adenart là một trong những thành viên hoàng tộc nổi bật với trí tuệ và tài năng phi thường, nên ngay khi vào học viện, việc quý tộc lẫn dân thường tụ tập quanh cô là điều dễ hiểu.

"Thế à?"

"…Gia tộc Wardanaz nổi tiếng thế mà cậu không đọc báo à?"

"Thông thường, tôi chỉ đọc phần các dự án mới của đế quốc. Mấy tin về hoàng tộc không thú vị lắm."

"À, cũng đúng. Cậu có đọc về dự án yêu cầu các nhà thám hiểm không vứt lọ thuốc đã dùng ở hầm ngục mà đem trả để lấy lại tiền không? Ý tưởng đó không tệ nhỉ?"

"Đúng là một ý tưởng hay."

"…Nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó mà!"

Yoner bừng tỉnh. Cả hai đã đi lệch chủ đề.

"Dù chỉ cần đọc tin hoàng tộc thôi, cậu cũng sẽ thấy Adenart nổi tiếng đến mức nào. Nên việc có người tụ tập quanh cô ấy là điều hiển nhiên."

"Vậy còn Gainan có gì nổi bật không?"

"Không có gì đặc biệt."

"Ra vậy, Gainan thật không có gì đáng chú ý."

Gainan, người đang uống thuốc trong phòng bệnh, bất đắc dĩ trở thành đối tượng bị chỉ trích.

"Vậy bỏ qua Hoàng nữ, chúng ta tìm người khác đi."

"Được không? Có vẻ giờ chỉ còn các học viên của Tháp Huyền Vũ thôi."

Nghe vậy, Lee Han nhíu mày.

‘Ừm.’

Quả thật giờ chỉ còn lại các học viên Tháp Huyền Vũ.

Dĩ nhiên nếu tùy tiện hỏi ai đó, chắc sẽ có người đồng ý, nhưng nếu đã cùng nhau hành động thì phải đảm bảo không làm cản trở lẫn nhau.

Hơn nữa…

‘Cũng cần có năng lực nữa.’

Khi làm việc nhóm, điều quan trọng là khả năng của mỗi thành viên.

Lee Han đưa mắt nhìn xung quanh và cuối cùng cũng chọn được một người thích hợp.

Tân sinh của Tháp Huyền Vũ, Nilia, là một Dark Elf đến từ Đội Tuần tra Bóng tối ở phía bắc đế quốc.

Đội Tuần tra Bóng tối là nhóm thợ săn và trinh sát xuất sắc, quen thuộc với địa hình dãy núi phía bắc như sân nhà của họ.

Sinh ra ở nơi đó, Nilia cũng rất tự tin trong việc di chuyển qua rừng núi.

‘Dễ thật. Không có gì khó nhằn.’

Dù chưa từng thấy độc ngọa thảo, nhưng nếu biết hình dạng thì việc tìm kiếm là chuyện đơn giản. Cô khác xa đám nhóc chỉ quen ngồi bàn học mà chưa từng đặt chân vào rừng núi.

Thực tế, từ khi vào học viện Ainroguard, Nilia đã cảm thấy tự ti.

Các học viên khác của tháp không chỉ đến từ những gia tộc quý tộc mới nổi hay nhà thương gia nổi danh trong đế quốc mà còn có cả những người là con của các nhà thám hiểm lừng danh. Trong bối cảnh đó, một người suốt đời chỉ chạy trong rừng như cô lại được mời đến học viện, cảm giác tự ti là điều khó tránh khỏi.

Những môn học ma pháp ban đầu khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối.

Nhưng rồi khi gặp lớp học này, Nilia lại trở nên hăng hái hẳn lên.

‘Hừ. Rồi các người sẽ thấy, tôi có thể tìm ra thảo dược nhanh gấp mấy lần so với các người.’

Nilia định sẽ tự mình nhanh chóng đi tìm độc ngọa thảo, vì dù người khác cần đi theo nhóm do chưa quen với rừng núi, nhưng cô tự tin rằng mình có thể làm một mình.

"Hmm."

“?”

Khi thấy có người đến gần, Nilia khẽ giật mình. Đó là một cô gái có mái tóc đỏ và gương mặt xinh xắn.

“…Cậu là ai?”

"Tôi là Yoner từ gia tộc Meikin. Đây là…"

“Lee Han. Rất mong được giúp đỡ.”

Nghe hai người giới thiệu, Nilia đoán Yoner là quý tộc, còn Lee Han thì có vẻ không phải.

Quý tộc thường giới thiệu cả gia tộc khi tự xưng.

‘Nhưng cậu ta thuộc Tháp Rồng Xanh?’

“Sao cậu không nói cả gia tộc?”

“Vì cậu ấy không thích thôi…”

Yoner nhìn Lee Han với vẻ bất đắc dĩ.

Lee Han chỉ nói tên, không nhắc gì về gia tộc, điều này đối với giới quý tộc là rất hiếm. Đến lúc giới thiệu đến tên gia chủ và đất phong nữa thì phải làm sao?

"Trong các bữa tiệc của quý tộc, họ vẫn hay làm vậy mà?"

“…”

Lee Han trông thật sự ngán ngẩm, khiến Nilia cảm thấy không thoải mái.

"Nếu hai người muốn nói chuyện thì đi chỗ khác mà nói. Tại sao lại đến đây làm gì?"

"Cậu không muốn cùng đi với chúng tôi sao?"

“!”

Nghe Lee Han nói, Nilia sửng sốt. Điều này thật ngoài dự đoán.

"Có ý đồ gì vậy?"

Nilia nhìn Lee Han với ánh mắt nghi ngờ.

Vốn từ khi sống ở vùng núi phía bắc, cô đã không có thiện cảm với con cháu quý tộc.

Đám quý tộc đôi khi đến núi, tỏ vẻ ghê tởm vùng đất này và chê bai rằng: "Sao người ta có thể sống ở chỗ như thế này được?"

Dù các thợ săn dâng hiến những món ăn ngon nhất và chuẩn bị chỗ nghỉ tốt nhất, quý tộc vẫn không ngừng kêu ca, phàn nàn.

Một số trinh sát còn đùa rằng: "Chỉ cần dẫn họ lên đỉnh núi rồi đẩy xuống vực thì chẳng ai biết."

Sống trong môi trường đó, Nilia không có lý do gì để có cái nhìn tốt đẹp về những người từ Tháp Rồng Xanh.

“Ở nơi rộng thế này mà đi một mình sẽ gặp bất lợi. Nếu chẳng may gặp quái vật thì ít nhất phải có ba người.”

“Hừm. Không cần.”

Nilia bật cười khinh khỉnh và từ chối thẳng. Lee Han không hề bối rối mà hỏi lại.

"Tôi có thể hỏi lý do không?"

"Cần gì lý do?"

"Nếu biết lý do, chúng tôi cũng có thể hiểu cậu hơn. Để tôi thử đoán xem."

Lee Han suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.

“Có phải cậu nghĩ chúng tôi sẽ lợi dụng cậu làm mồi nhử hay bỏ cậu lại khi gặp nguy hiểm không? Điều đó là xúc phạm danh dự của chúng tôi đấy."

“…Không phải vậy.”

Dù có ghét quý tộc đến đâu, Nilia cũng không thể phủ nhận thẳng thừng rằng cô thực sự nghĩ vậy.

“Vậy có phải cậu nghĩ rằng mình có thể tự xoay sở một mình không?”

"Đúng là vậy…"

“Nhưng có lẽ không đến mức đó, đúng không? Dù cậu giỏi đến mấy thì trong rừng núi luôn tiềm ẩn nguy hiểm. Hơn nữa, chúng ta không chỉ cần tìm ra thảo mộc mà còn phải cẩn thận hái chúng nữa. Nếu cậu cho rằng mình có thể làm hết mọi việc một mình, thì đó thật sự là ngu ngốc. Tôi không nghĩ cậu là người như vậy. Hmm, vậy lý do thực sự là gì?”

“…Câm đi. Cứ coi như tôi đồng ý là được chứ gì!”

Nilia hầm hầm quay bước đi, khiến Lee Han hài lòng gật gù. Yoner nhìn Lee Han với ánh mắt kinh ngạc.

‘Ở gia tộc Wardanaz, họ dạy điều gì cho cậu vậy?’

Nilia bước đi nhẹ nhàng và nhanh nhẹn.

Cô đi đầu mở đường, với dáng vẻ của một thợ săn lão luyện.

Yoner tò mò nhìn Lee Han và hỏi:

“Cô ấy đúng là rất giỏi trong rừng núi. Sao cậu lại nghĩ đến việc mời cô ấy đi cùng?”

"Nhìn cơ bắp chân và bắp đùi phát triển, và bàn tay với những vết chai. Đó là dấu hiệu của người thường xuyên dùng cung. Chỉ những thợ săn kinh nghiệm mới có đặc điểm này."

"!"

“!”

Không chỉ Yoner, mà ngay cả Nilia đi phía trước cũng cảm thấy rùng mình.

Lee Han nói đùa:

"Đùa thôi, tôi thấy có huy hiệu của Đội Tuần tra Bóng tối trên thắt lưng cô ấy. Nếu từ đội đó, hẳn là cô ấy rất quen thuộc với rừng núi."

Nilia quay lại nhìn Lee Han với ánh mắt giận dữ. Yoner cười nói:

“Cậu có nghe thấy không?”

“Tôi không nghe thấy gì cả!”

“Cùng đi nào. Giữ tốc độ của bọn tôi nhé.”

"Tại sao tôi phải điều chỉnh? Các cậu phải theo tôi mới đúng chứ!"

Lee Han đáp:

“Bởi vì người biết phân biệt thảo mộc là Yoner. Nếu Yoner kiệt sức, chúng ta sẽ phải tự tìm kiếm."

"…"

Nilia không nói được lời nào. Cô miễn cưỡng đồng ý và giảm tốc độ.

"Được rồi. Tôi sẽ đi chậm lại."

"Thật khôn ngoan, đúng là thành viên của Đội Tuần tra Bóng tối…"

"Cậu đùa tôi đấy à?”

“Đây là lời khen mà.”

Có vẻ không muốn cứ bị Lee Han trêu chọc, Nilia quay sang hỏi cậu:

"Cậu biết phân biệt thảo mộc, cô ấy dẫn đường, còn cậu thì làm được gì? Vai trò của cậu là gì?"

‘Nếu mình nói là chỉ có mặt ăn theo thì cô ấy sẽ nổi giận mất.’

Lee Han nghĩ vậy nhưng giữ lời lại. Không cần phải chọc giận cô ấy thêm nữa.

“Tôi sẽ làm nhiệm vụ xua đuổi thú hoang hoặc quái vật nếu chúng xuất hiện quanh đây.”

"…"

Nilia lại không nói nên lời. Người đảm nhận nhiệm vụ này rất quan trọng khi đi trong rừng. Nhìn tướng tá của Lee Han, có vẻ cậu xuất thân từ một gia tộc kỵ sĩ.

‘…Khoan đã? Nếu là kỵ sĩ thì cậu ấy phải thuộc Tháp Bạch Hổ chứ nhỉ?’

Nilia ngẫm nghĩ rồi hỏi lại:

“Hình như tôi không nghe rõ. Cậu thuộc gia tộc nào nhỉ?”

“Gia tộc Wardanaz. Gia tộc Wardanaz.”

“…”

Nilia quay bước với biểu cảm bàng hoàng. Lee Han cảm thấy hơi tổn thương.

Bạn đang đọc Cách sống như một pháp sư ở học viện ma pháp của 글쓰는기계
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoanggiangnz
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.