Cả nhà là người tốt (2)
Nếu như không đoán nhầm, hắn muốn dùng người để làm đĩa đựng thức ăn, nhưng rất nhanh sau đó, mùi thơm của thịt đã thu hút những chiếc đĩa khác.
Những người dân đang đói khát, nằm la liệt trên đường phố, ào ào chạy đến.
Có người nằm rạp xuống đất, có người đứng im, có người nhảy cẫng lên.
Có người khóc, có người cười, có người vừa khóc vừa cười.
Mà trên đỉnh đầu bọn họ, cách đó mấy chục mét, có một cánh cửa sổ đang mở toang.
Có một bàn tay to lớn đang cầm thức ăn ném ra ngoài cửa sổ, hết đĩa này đến đĩa khác.
Hóa ra, đây không phải là phép màu từ trên trời rơi xuống.
Mà là có người đang cho bọn họ ăn.
"Ai, không thể để cho đại ca làm việc thiện một mình được, ta cũng phải làm việc thiện, cả nhà chúng ta đều là thiện nhân. Bọn họ nói, người tốt sẽ được báo đáp, ta rất đồng ý với câu nói này, còn các ngươi, chẳng lẽ các ngươi lại nhẫn tâm không đồng ý sao?"
"Vì vậy, mau chóng dọn thức ăn lên cho ta, nếu dám để cho việc thiện của ta bị chậm trễ, ta sẽ ném các ngươi và cả đầu bếp ra ngoài. Các ngươi đều biết ta là người thế nào rồi đấy, những người bị ta ném ra ngoài đều khen ta là người nói được làm được."
…
Phố xá náo nhiệt.
Mỹ thực từ trên trời giáng xuống khiến cho con đường trong chợ nhất thời hỗn loạn.
Trên bầu trời, một con chim ưng lao xuống như tên bắn, lao thẳng vào cửa sổ đang ném thức ăn, nó đáp xuống cánh tay của một người.
Chim này có bộ lông trắng muốt, điểm xuyết những đốm đen như mực, trải dài từ cổ đến đuôi, đôi cánh rực rỡ, mỏ sắc nhọn như cây kích, trông rất đẹp.
Nó nghiêng đầu, đôi mắt vàng sắc bén nhìn quanh căn phòng sang trọng trên tầng ba của Uyên Minh Lâu này.
Có một nam nhân tóc tai bù xù, vẻ mặt phấn khích, hình như là vừa mới thức dậy, áo ngủ màu tím chưa cài cúc để lộ bộ ngực trần, đang đứng bên cửa sổ.
Hắn và con chim ưng trên tay cùng nhau nhìn quanh căn phòng như sói đói.
Ngoài tám tên Côn Luân nô lực lưỡng đang đứng ở cửa ra, trên sàn nhà còn có một hàng nữ tỳ đang run rẩy quỳ gối.
"Được rồi, mau dọn thức ăn lên, đừng để làm lỡ việc thiện của bổn thiếu gia."
Đám nô tỳ run rẩy đi dọn thức ăn.
Nói xong, nam nhân mặc áo ngủ, tay đang nâng chim ưng, cầm một đĩa thức ăn nóng hổi ném ra ngoài cửa sổ, sau đó, hắn trêu chọc con chim ưng một lúc, rồi quay đầu lại, nói với tên nô lệ nuôi chim ưng trong đám nô:
"Quyết Vân nhi đói rồi, mang thịt lên cho nó."
Tên nô lệ nuôi chim ưng im lặng mở chiếc hộp gấm mang theo bên người ra, lấy thức ăn cho chim ưng.
Đúng lúc này, trong số những nô tỳ đang cúi đầu bưng thức ăn vào, một Hồ cơ cao ráo, mắt sâu, mũi cao vừa bưng đĩa thịt đến bên bàn, Quyết Vân nhi trên tay hắn ngửi thấy mùi thịt, đột nhiên dang cánh muốn lao tới.
"Á!"
Hồ cơ sợ hãi, đĩa thức ăn trên tay rơi xuống đất, những mảnh sứ vỡ vụn dính đầy dầu mỡ rơi vãi khắp nơi, có mấy mảnh còn rơi đến chân của nam nhân mặc áo ngủ đang trêu chọc chim ưng bên cửa sổ.
Căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ.
Nam nhân áo ngủ đang hào hứng ném thức ăn bên cửa sổ đột nhiên bình tĩnh lại, hắn ta từ từ quay đầu lại, nhìn Hồ cơ đang liều mạng dập đầu xin tha giữa những mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất.
Quyết Vân Nhi trên tay hắn nhảy xuống, con vật này đang đói meo, nó đang mổ thức ăn trên mặt đất.
Nam nhân mặc áo ngủ có vẻ không hề tức giận, hắn đưa tay ra hiệu, tên nô lệ nuôi chim ưng bước tới, dùng một chiếc túi đen trùm đầu Quyết Vân nhi lại, tạm thời khống chế nó.
"Aiz…"
Nam nhân mặc áo ngủ nhìn Hồ cơ trên mặt đất, thở dài.
Hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng ta lên.
Nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi:
"Sao ngươi lại làm đổ thức ăn của bổn thiếu gia? giận à?"
"Nô gia… nô gia không dám, xin lão gia tha mạng, xin lão gia tha mạng!"
"Thật sự là không phải giận sao?"
"Không phải, là do nô gia trượt tay, nô gia nào dám nổi giận với lão gia, xin lão gia tha mạng."
"Phù, không phải là giận thì tốt, ta sợ nhất là có người lên cơn với ta. Nhị ca của ta cũng thường hay phát tiết lên người ta, toàn ra vẻ lạnh lùng bạo lực, làm như một ngày không ra vẻ thì không chịu được. Đại ca thì tốt hơn hẳn, xưa nay huynh ấy không bao giờ nổi giận với ta, phong thái lúc nào cũng như nước chảy mây trôi, cho dù ta có làm sai chuyện gì thì huynh ấy cũng chỉ nhẹ nhàng dạy bảo chứ không bao giờ la mắng ta."
"Vậy nên, cô nương không phải phát cáu là tốt rồi, chúng ta nên hòa thuận với nhau, đừng có nổi giận chứ, được không?"
Hồ cơ vừa khóc vừa nói:
"Không dám, nô gia không dám…"
"Suỵt suỵt suỵt, đừng khóc nữa, được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ không đẹp đâu. tuy ta cảm thấy đám người Hồ các ngươi đều rất xấu xí. nhưng mà, thương hoa tiếc ngọc cũng là mỹ đức của thiên triều chúng ta mà."
"Nào, bổn thiếu gia lau nước mắt cho ngươi, đừng khóc nữa."
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |