Quân tử biết bắn tên không phải là bình thường sao?
"Cảm tạ lão gia, cảm tạ lão gia!"
Hồ cơ vừa khóc vừa dập đầu tạ ơn.
"Không cần cảm ơn, nhưng nếu ngươi nhất định muốn cảm ơn, vậy thì giúp ta cho chim ưng ăn đi. Đĩa thịt này của ngươi trông rất thơm, Quyết Vân Nhi thèm nhỏ dãi rồi kìa."
"Vâng vâng vâng, nỗ gia sẽ cho chim ưng của lão gia ăn!"
Hồ cơ như được đại xá, vội vàng nhặt thịt trên mặt đất lên.
Nam nhân mặc áo ngủ khẽ chậc hai tiếng, sau đó, hắn vỗ nhẹ vào đầu nàng ta, ngăn cản:
"Khoan đã, không phải dùng thịt này, mà là dùng thịt của ta."
Hắn đưa tay ra, tên nô lệ nuôi chim ưng lạnh lùng đưa một hộp thịt xay trộn máu tươi cho hắn.
"Thịt chim rừng tươi mới xay nhuyễn này là món khoái khẩu của Quyết Vân nhi, cái mỏ của nó có thể mổ thủng cả đĩa sắt đấy, ngươi cẩn thận một chút, giúp ta cho nó ăn đi."
Hồ cơ vội vàng đưa tay ra nhận lấy, nam tử áo ngủ đặt đĩa thịt lên tay nàng ta, nhưng lại nắm lấy cổ tay nàng ta, không cho nàng ta động đậy.
Hồ cơ khó hiểu nhìn hắn, nhưng hắn lại lấy một nắm thịt xay trộn máu tươi từ trong đĩa ra, bắt đầu bôi lên trán nàng ta, sau đó, bôi xuống cổ, đặc biệt là hốc mắt lõm sâu đặc trưng của người Hồ, nam nhân áo ngủ bôi rất nhiều thịt xay trộn máu lên đó.
Hồ cơ sững sờ, khuôn mặt mang đậm nét đẹp của người Hồ dính đầy thịt xay nhớp nháp, nam nhân thản nhiên bôi xong, sau đó, hắn ung dung cầm đĩa lên, đổ phần còn lại lên búi tóc đen nhánh của nàng ta, rồi ném chiếc đĩa sang một bên.
Hắn nhận lấy chiếc khăn tay bằng lụa do tên Côn Luân nô đưa cho, lau tay, sau đó, chậm rãi nói một câu khiến cho Hồ cơ như rơi xuống hầm băng:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xuống lầu chạy đi, chim ưng của ta đã nhịn đói mấy ngày rồi, nó thích ăn thịt trên mặt ngươi nhất đấy. Không được lau, mau chạy đi, nếu như ngươi có thể nhảy xuống suối Hồ Điệp ở bến phà trước khi nó lao xuống thì ta sẽ tha cho đôi mắt của ngươi. Chậc chậc, đôi mắt xanh biếc giống như mèo này đúng là xấu xí."
Căn phòng im lặng trong giây lát.
Sau đó, tên nô lệ nuôi chim ưng đè con chim ưng đang giãy giụa trên tay xuống, xoay người, lạnh lùng nhìn nàng ta.
"Á!"
Hồ cơ hét lên một tiếng, nàng ta như phát điên chạy ra khỏi cửa, lao xuống lầu.
Bốn tên Côn Luân nô đuổi theo, đề phòng nàng ta trốn trong lầu không chịu ra ngoài.
Tiếng hét thất thanh của nữ nhân như đã kích hoạt một công tắc nào đó trên người nam nhân áo ngủ, một giây trước, hắn còn là một kẻ nhân từ, thương xót, nhưng một giây sau, hắn đã nhảy cẫng lên, cười ha hả, mặt mày đỏ bừng. hắn phấn khích chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống nữ tử người Hồ đang liều mạng chen lấn trong đám người, chạy trốn như điên trên đường, hắn hét lớn:
"Chạy đi, chạy đi, mau chạy đi, không phải ngươi thích nhảy điệu Hồ Toàn Vũ sao? Ta muốn xem xem đôi chân của ngươi khỏe đến đâu!"
…
"Tiểu sư muội… Lệnh Khương huynh, ngươi đang làm gì vậy?"
"Rất rõ ràng, đang mua đồ."
"Ta biết, nhưng sao ngươi lại mua kiếm với cung làm gì?"
"Ta là quân tử."
"Ừm, ta cũng vậy."
"Không giống nhau, ta là quân tử thật sự."
"Ngươi nhìn ta giống quân tử giả lắm à?"
"Không phải. Nhưng chúng ta vẫn khác nhau."
"Rồi sao?"
"Kiếm là khí giới quân tử nên có, cung là một trong lục nghệ do Thánh Nhân quy định, quân tử cũng cũng nên có."
"Vậy thì cưỡi ngựa cũng vậy, hay là ta mua một con ngựa cho ngươi nhé?"
"Cũng không tồi, nhưng mà, bên ngoài toàn là nước, không tiện cưỡi ngựa."
"Được rồi, có lý, hơn nữa, ngươi cũng có tiền, muốn mua gì thì mua. Ta đi mua một ít quýt, ngươi đứng đây đợi ta, đừng đi đâu cả."
"Được."
Trong khu chợ phía tây náo nhiệt, Âu Dương Nhung và Yến Vô Tuất tìm thấy Tạ Lệnh Khương đang chọn mua cung tên trong một tiệm vũ khí, bọn họ có phần kinh ngạc.
Vị quý nữ Tạ thị này không thích son phấn, mà lại thích khí giới của quân tử.
Âu Dương Nhung bật cười, hắn cũng không quản nàng ta, sau khi mua thêm một số thứ, mọi người tập hợp lại, cùng nhau đi qua chợ Tây, quay về huyện nha.
Tuy nhiên, bọn họ vừa mới bước vào một con phố sầm uất thì đã bị tắc đường, nhìn kỹ lại, thì ra là ở con phố bên cạnh một tửu lâu sang trọng ở đằng trước, có một đám người đang chen chúc tranh giành thức ăn, còn trên tầng ba của tửu lâu, có một công tử ca đang cười điên dại, vừa mắng chửi vừa ném thức ăn xuống.
Âu Dương Nhung và Tạ Lệnh Khương cùng cau mày, Yến Vô Tuất liếc nhìn, sắc mặt khó coi, nói:
"Hình như là Liễu Tử Lân, tam thiếu gia của nhà họ Liễu, bình thường, hắn tự xưng là Tam thái tử, là một phương bá chủ ở Long Thành…"
Không cần Yến Lục Lang giới thiệu, Âu Dương Nhung cũng có thể nhìn ra, đây là một nhân vật tầm cỡ.
"Minh đường, chúng ta…"
"Ngươi đến nha môn gọi người đi."
Nhưng đúng lúc bọn họ đang đứng yên quan sát, thì trong đám người đang chen chúc tranh giành thức ăn dưới lầu Uyên Minh Lâu đột nhiên có một Hồ cơ mặt mũi nhem nhuốc, vừa khóc vừa chen ra, nàng ta muốn chạy trốn trong hoảng loạn.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 14 |