Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưới Cửa Sổ, Mỉm Cười Giúp Lẫn Nhau (1)

Phiên bản Dịch · 1188 chữ

Tại hẻm núi nhỏ hẹp cách Lộ Thảo Dịch mà Đại Đường mới xây dựng hơn tám mươi dặm, nơi đây gọi là Thứ Cốt Câu.

Gió lạnh thấu xương từ cao nguyên phương bắc thổi xuống nơi này, theo địa hình đột ngột thu hẹp lại, tiếng gió rít gào như mãnh hổ gầm thét. Lúc bão tuyết, tuyết rơi trong hẻm núi này không còn nhẹ nhàng như đang khiêu vũ nữa, mà giáng xuống dồn dập như thác đổ, rơi xuống quần áo phát ra tiếng “phụp phụp” vang dội.

Hai bên hẻm núi, từng rặng núi cao thấp chập chùng không đều. Trong đêm tối, trên mấy sườn dốc có ánh lửa lập lòe, nếu tiến vào từ phía nam Thứ Cốt Câu, đi về phía bắc, vậy những ánh lửa này sẽ lúc thấy, lúc không.

Nếu tiến vào từ phía nam, vậy có thể thấy ánh lửa quay chung quanh cây cối như vô số quỷ quái. Những cái cây này đều là cây bách cực lớn, có lẽ đã sinh trưởng cách đây cả ngàn năm, nhưng sườn dốc này là do núi lở tạo thành, những cây bách kia cũng đã chết khô, thân cây nằm ngổn ngang, cành nhỏ rụng hết, cành lớn bị thời gian bào mòn thành màu đen xám, rêu và dương xỉ phủ đầy trên đó, dù là ban ngày cũng lộ ra tử khí thâm trầm.

Mùa hạ mưa nhiều, trên những cây bách này sẽ sinh ra một số loài nấm, nhưng phần lớn là kịch độc, người chết vì ăn nhầm không phải là số ít.

Dần dần, những người đi qua đây gọi những cây bách này là “tử nhân bách”, cho rằng là thứ chẳng lành, hận không thể tránh thật xa.

Nhưng bởi vì nơi này có nhiều yếu tố thuận lợi, cuối cùng lại khiến rất nhiều thương đội không thể chối từ.

Nơi đây không thiếu củi để sưởi ấm và nấu nướng, trong bán kính hai trăm dặm, cũng chỉ có nơi đây mới có gỗ thích hợp cho việc sửa chữa xe ngựa và xe lạc đà.

Với lại cũng chỉ có ở đây mới có thể tìm được một số loại thảo dược dùng để chữa trị vết độc trùng cắn.

Bên rìa ngọn núi bị sạt lở, còn có rất nhiều hang động thiên nhiên, nếu cử người tới canh giữ, nơi đây có thể trở thành trạm trung chuyển hàng hóa, cung cấp cỏ khô cho các đội cưỡi ngựa.

Giữa điềm xấu và tính thực dụng, những người kiếm ăn trên con đường này đã lựa chọn tính thực dụng.

Quý tộc người Hồ lưu vong tới từ tây bắc, người sống sót sau trận chiến giữa các bộ lạc phương bắc, giáo đồ tới từ Ba Tư, đào phạm đến từ đế quốc Đại Đường… muôn hình vạn trạng đủ loại người lui tới, biến nơi này thành địa phương tiếp tế trên con đường mậu dịch giữa Đại Đường và các nước phương bắc.

Trên bản đồ Đại Đường, nơi này được gọi là Minh Bách Pha.

Trời vừa tối, đường trong Thứ Cốt Câu đã không thể thấy rõ, một đội bảy tám người bước đi khó khăn trong gió tuyết. Nhờ ánh lửa chỉ dẫn, lúc này bọn hắn đã tới được Minh Bách Pha, người nào người nấy đều lạnh cóng.

Tuy địa thế Minh Bách Pha đặc biệt, cuồng phong dường như bị hai bên núi cùng với những cây bách nằm ngổn ngang kia nuốt hơn phân nửa, nhưng lúc dừng chân, cơ thể vẫn không kiềm được run rẩy.

“Dầu trà! Dầu trà!” Có hai người chạy về phía một chiếc lều lớn có mái tròn, kêu lên cuồng loạn.

Hai người này có vẻ không phải là người lương thiện, lúc run rẩy, huyết nhục trong cơ thể vặn vẹo giống như vật sống, bên trong có âm thanh khí kình phun trào.

"Im miệng! Có hiểu quy củ không hả?”

"Tối nay, Thập Ngũ ca ở Xuân Phong Lâu, mẹ nó, ngươi muốn chết cùng đừng liên lụy đến chúng ta!”

Hai người bị lạnh cóng đến mất lý trí nhưng khi nghe thấy tiếng quát nhỏ ở xung quanh, trong nháy mắt cũng phản ứng lại, bọn hắn co người chui vào trong lều, ngồi xuống bên cạnh hố lửa, không nói tiếng nào.

Minh Bách Pha có khoảng hơn bốn mươi nơi có thể dùng để ở hoặc dùng làm kho chứa, hiện tại chỉ có một nửa trong số đó có chỗ nhóm lửa sưởi ấm. Hình dạng và cấu tạo kiến trúc nơi ở hoặc kho chứa của thương đội thường trú ở đây đều được xây dựng phù hợp với điều kiện địa phương, sử dụng vật liệu lấy ngay tại chỗ, không cái nào giống cái nào.

Trong Minh Bách Pha có hai nơi cung cấp thực phẩm cho người tới từ bên ngoài, ngoại trừ mấy cái lều lớn có mái tròn ở gần đường cái, còn có một nơi tốt hơn, đó chính là Xuân Phong Lâu mà bọn hắn vừa nhắc tới.

Trong gió tuyết cuồng bạo, Xuân Phong Lâu trông vô cùng cuồng dã.

Phần thân chính của nó là cây bách lớn nhất trong Minh Bách Pha, nhưng cây bách này đã bị sét đánh làm đôi, cháy rỗng ở giữa.

Những người đầu tiên dùng nó làm nơi ở đã tìm mười mấy trụ gỗ tròn, dài ngắn không đồng đều để làm móng chống đỡ sàn nhà, sau đó lại dùng đá lấp đầy khoảng trống, rồi phủ da thú lên trên. Cách làm tùy tiện này khiến cho kiến trúc này thuở ban sơ không khác gì một con quái vật đổ nát.

Dựa trên kết cấu này, những người tiếp quản sau này sửa chữa càng thêm tùy ý, nơi nào mưa dột thì cắt một mảnh vỏ cây hoặc là phủ một miếng da bò lên, nơi nào gió lùa thì chồng thêm đá, trát bùn nhão rơm rạ vào, gió mạnh làm rung lắc thì chống thêm mấy cây gỗ.

Qua mấy chục năm, kiến trúc chắp vá này càng ngày càng kiên cố, đồng thời cũng trở thành “thiên đường” vững chãi nhất, ấm áp nhất ở Minh Bách Pha này.

Nó nằm chênh vênh ở trên cao, khi bão tuyết ập đến, các cửa sổ khác đều được bịt kín bằng ván gỗ, chỉ còn lại hai cánh cửa sổ vẫn còn lộ ánh sáng ra bên ngoài.

Hai người trước đó hét to dù đã có dầu trà nóng hổi trong tay, nhưng mỗi khi nhìn thấy Xuân Phong Lâu qua khe hở của lều vải thì cơ thể bọn hắn vẫn sẽ không kiềm được bất giác run lên.

Bọn hắn luôn cảm thấy căn lầu trong đêm tối kia giống như một con ác ma khổng lồ, mà hai cánh cửa sổ kia giống như đôi mắt của ác ma nhìn chằm chằm bọn hắn từ đầu đến cuối.

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.