Quyết Định Sắc Bén Mau Lẹ (2)
“Có khả năng đã giết nhi tử của A Sử Na Diệp Hạ?” Nữ tử áo trắng đột nhiên nói.
“Xem ra tuy các ngươi không hoạt động ở đây, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì về tình hình ở đây.” Cố Lưu Bạch hơi trào phúng: “Là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, nhìn tuổi tác, không phải A Sử Na Cốt Lộc thì chính là A Sử Na Ôn Phó. Theo cách hành xử của đám người Đột Quyết này, bất kể là ai chết, bọn hắn cũng nhất định tìm chúng ta giết chết.”
“Bọn hắn biết là chúng ta làm?” Nữ tử áo trắng hỏi.
Cố Lưu Bạch nghiêm túc đáp lại: “Tin ta đi, không chỉ các ngươi với ta, kể cả là người đưa tin giúp ta, bọn hắn cũng sẽ nhanh chóng tra được.”
“Nhưng ngươi lợi hại.” Hắn dừng một chút, nhìn nữ tử áo trắng nói: “Đoán chừng hai trăm Hắc kỵ Đột Quyết không phải là vấn đề.”
“Thập Ngũ ca, đừng nói giỡn vào lúc này.” Chu Lư Nhi khóc không ra nước mắt, nói: “Mẹ ngươi đã nói, mỗi một Hắc kỵ Đột Quyết đều là người tu hành rất mạnh, cho dù là Đại kiếm sư bị hơn trăm Hắc kỵ bao vây thì cũng sẽ bị chém chết.”
Cố Lưu Bạch liếc mắt nhìn nữ tử áo trắng, “Ha ha, có thể là mẹ ta nói quá.”
“Mẹ ngươi không nói quá đâu.” Nữ tử áo trắng bình tĩnh nói: “Hắc kỵ Đột Quyết, vinh quang cuối cùng của Hoàng đình Đột Quyết, hơn trăm không thể bị đánh bại. Người tu hành bình thường còn không thể phá nổi hắc giáp được quán chú hộ thể chân khí của bọn hắn.”
Cố Lưu Bạch ngẩn người.
Cách nói chuyện của nữ tử áo trắng đúng là độc đáo, hắn chưa từng thấy bao giờ.
“Các ngươi có am hiểu chạy trốn không?” Sau một lúc ngẩn người, Cố Lưu Bạch lại hỏi.
Chạy trốn?
Nữ tử áo trắng nghiêm túc suy nghĩ.
Chạy trốn, nói đơn giản chính là so đấu cước lực, ẩn tàng dấu vết, chạy thật nhanh.
Nếu Âm Sơn Nhất Oa Phong mà còn không am hiểu phương diện này, vậy sẽ chẳng có người nào được coi là am hiểu.
Nhưng đối thủ mà bọn hắn phải đối mặt là ba ngàn tinh kỵ Đột Quyết liên chiến mấy ngàn dặm, tinh thông truy tung và phản truy tung, trong đó còn có hai trăm Hắc kỵ có danh xưng “hơn trăm không thể bị đánh bại”, hai chữ “am hiểu” này, kể cả da mặt nàng có dày cũng không dám lên tiếng.
“Có thể giúp không?” Nàng làm việc rất thức thời, nhìn Cố Lưu Bạch hỏi thẳng.
Cố Lưu Bạch nói: “Có thể giúp, nhưng phải giúp lẫn nhau.”
Nữ tử áo trắng suy nghĩ, nói: “Thiên bảo vạn tái.”
Cố Lưu Bạch nghiêm túc đáp: “Sơ nhất thập ngũ.”
“Thập Ngũ ca, có ý gì?” Chu Lư Nhi như con khỉ ốm đưa bàn tay vừa lau nước mũi giật góc áo của Cố Lưu Bạch, vụng trộm hỏi.
Cậu ta cực kỳ sợ chết.
Chết mà không biết vì sao lại chết thì càng sợ.
“Xác nhận sau cùng.” Cố Lưu Bạch cũng không nói nhảm, nhanh chóng giải thích: “Đây là mật ngữ mấy năm trước trước chúng ta ước định, lần đó truyền tin tức cho bọn hắn, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ phái người đi, dùng mật ngữ này để liên lạc, mấy thứ này sẽ không xuất hiện trong hồ sơ quân đội, cho nên nếu như ta không phải người mà bọn hắn nghĩ là Lương Phong Ngưng, ta sẽ không thể khớp được mật ngữ.”
Chu Lư Nhi gãi mái tóc rối của mình, cậu ta dường như hiểu được gì đó nhưng lại tựa hồ không hiểu.
“Cho dù có người thông hiểu mật ngữ quân đội, tiếp xúc với tất cả các tài liệu mật qua lại, nếu như không phải là người trước kia liên lạc với bọn hắn thì cũng sẽ không biết mật ngữ này.” Cố Lưu Bạch nói: “Cho nên bây giờ nàng có thể xác định ta chính là người mà bọn hắn nghĩ rằng là “Lương Phong Ngưng”, tất nhiên trước kia bọn hắn rất tín nhiệm Lương Phong Ngưng, vậy bây giờ tự nhiên có thể hoàn toàn tín nhiệm ta.”
Chu Lư Nhi cuối cùng đã hoàn toàn hiểu, nhỏ giọng lầm bầm:
“Nàng làm việc không biết phân biệt trước sau hả, chẳng phải là nên xác nhận ngay lúc gặp mặt sao, sao có thể nghĩ cả nửa ngày, nói chuyện một hồi lâu, đến lúc này mới xác nhận.”
Cố Lưu Bạch liếc mắt nhìn cậu, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Dục tốc bất đạt, người ta lại không vội…Cho dù gặp phải một tên lừa đảo, người ta cũng muốn xem đối phương diễn trò gì, hơn nữa nói không chừng người ta cũng cần thời gian nghĩ đến biện pháp xác nhận này.”
Chu Lư Nhi ngẩn người, “Cũng đúng.”
“Yên tâm, nhất định sẽ đưa ngươi đến U Châu.” Cố Lưu Bạch và Chu Lư Nhi vốn đi trước nữ tử áo trắng, nhưng trong lúc nói chuyện, tốc độ chậm lại, nữ tử áo trắng cũng vượt lên trước bọn hắn.
“Thập Ngũ ca, lời ngươi nói, chẳng lẽ ta còn có thể không tin ngươi sao?” Thiếu niên khỉ ốm thuận miệng nói: “Mặc dù đám người Đột Quyết kia là lũ chó điên không sợ chết, nhưng ngươi nói có biện pháp, vậy chắc chắn là có biện pháp.”
“Không.”
Cố Lưu Bạch lắc đầu, khẽ nói: “Ý của ta là, đã đến lúc.”
“Đến lúc gì chứ?” Chu Lư Nhi nhất thời không kịp phản ứng, mãi đến lúc quay đầu nhìn thấy ánh mắt nhìn về phía trước của Cố Lưu Bạch có chút quái dị, cậu ta mới giật mình tỉnh ngộ, “Người… Người mà ngươi chọn nhiều năm như vậy… chính là…”
Cố Lưu Bạch nhìn nữ tử áo trắng ở phía trước, không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
Chu Lư Nhi cũng len lén nhìn nữ tử ở phía trước, không khỏi lo lắng, trong lòng nghĩ, người chọn nhiều năm như vậy hình như có hơi ngốc.
Nhưng đúng lúc này, nữ tử áo trắng đột nhiên xoay người lại.
Trong tuyết lớn bay đầy trời, nàng nhìn về phía một gò đất nhỏ nhô lên trên sườn núi.
“Đó là nơi chôn Lương Phong Ngưng?”
“Đúng.”
Cố Lưu Bạch gật đầu.
Nữ tử áo trắng khom người, hướng về phía gò đất nhỏ đó, nghiêm túc thi lễ.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 59 |