Quyết Định Sắc Bén Mau Lẹ (1)
“Cảm ơn!”
Nữ tử áo trắng đột nhiên trịnh trọng gửi lời cảm ơn tới Cố Lưu Bạch.
Cố Lưu Bạch ngẩn người.
Làm cái gì vậy?
Một lát sau, hắn mới lấy lại tinh thần, đây là lời cảm ơn vì hắn đã truyền tình báo quân đội, đồng thời cũng biểu đạt thái độ không còn hoài nghi hắn nữa?
“Chúng ta đi qua đi.”
Nữ tử áo trắng cất bước, đi về phía sườn núi mà Cố Lưu Bạch nhắc tới trước đó.
Một điểm đen xuất hiện trên đỉnh núi, kéo theo đó là từng mảng tuyết lớn trượt xuống.
“Người của ta tới.”
Cố Lưu Bạch nói xong mới phát hiện câu nói này của mình chẳng khác gì nói thừa, nữ tử áo trắng chắc hẳn đã sớm nhìn thấy có người tới, mới gọi mình đi qua.
Nữ tử áo trắng phủi tuyết trên nón, qua gió tuyết, có thể lờ mờ trông thấy có người đang nhanh chóng trượt xuống.
“Oa oa oa…”
Tốc độ trượt xuống của người kia rất nhanh, nhưng người đó hình như không sợ, trái lại còn cao hứng hét lớn.
Lúc đầu, Cố Lưu Bạch còn có chút đắc ý, nhưng một lúc lâu sau mới thấy rõ hướng mà người kia trượt xuống, hắn lập tức nổi giận, mắng to, “Chu Lư Nhi chó chết, đừng đâm đổ mộ phần của mẹ ta và Lương Phong Ngưng!”
“Không sao đâu, Thập Ngũ ca, ta trượt cho bọn hắn xem! A…”
Người kia trượt đến gần đường núi, lúc ngừng lại vẫn còn có phần chưa thỏa mãn, hưng phấn nhảy cẫng lên tại chỗ hai cái.
Giờ nữ tử áo trắng mới thấy rõ người tới, đó là một thiếu niên có vẻ cùng tuổi với Cố Lưu Bạch, người gầy đến đáng sợ, cảm giác như toàn thân không có mấy lạng thịt.
Khi trượt xuống, cậu ta ngồi trên một chiếc bè da hình bát.
Thiếu niên này giống như một con khỉ ốm, nhưng khí lực lại không hề nhỏ, sau khi phất tay với Cố Lưu Bạch mặt mày âm trầm, cậu lập tức kéo cái bè da kia chạy chậm tới.
Cậu ta rõ ràng còn sợ lạnh hơn Cố Lưu Bạch rất nhiều, trên người mặc ba lớp trong ba lớp ngoài kín mít, không chừa chút khe hở nào, nhưng kể cả thế, khuôn mặt hốc hác như con khỉ ốm vẫn lạnh tím tái, nước mũi dính tuyết, vương bên bờ môi trắng bệch.
Nữ tử nhíu mày.
Trên người thiếu niên này có một mùi hôi thối rất đặc thù, người khác có lẽ không biết đây là mùi thối gì nhưng nàng lại biết rất rõ, đó là mùi xác chết.
Cố Lưu Bạch thỉnh thoảng đào hố chôn người, trên người còn không có cái mùi này, vậy thiếu niên này làm cái gì?
“Thập Ngũ ca, tuyết rơi lớn quá.” Thiếu niên giống như khỉ ốm dường như rất tôn trọng Cố Lưu Bạch, nhưng lại không hề e sợ, trái lại còn cười đùa tí tửng, nhìn nữ tử áo trắng và Long bà.
Nữ tử áo trắng nhìn thiếu niên khỉ ốm, hỏi: “Ngươi gọi hắn là gì? Thập Ngũ ca?”
“Đúng, Thập Ngũ ca, hắn tên là Cố Lưu Bạch nhưng người chỗ chúng ta đều gọi hắn là Cố Thập Ngũ, Thập Ngũ ca.” Thiếu niên khỉ ốm bắt đầu dùng ống tay áo lau nước mũi đông cứng trên mặt mình, tự giới thiệu bản thân một cách rất tự nhiên: “Ta tên là Chu Lư Nhi, mẹ hắn thường nói ta là con lừa ngốc không biết lươn lẹo.”
Nữ tử áo trắng nói: “Lương Phong Ngưng là gì của hắn?”
“Ta đây cũng không dám nói lung tung đâu.” Chu Lư Nhi gầy như khỉ ốm cười hì hì nói, “Người ngoài kia dám nói Lương Phong Ngưng có quan hệ với mẹ hắn đều đã chết một cách khó hiểu.”
Nữ tử áo trắng nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vậy người ngoài kia nói gì?”
Chu Lư Nhi đáp: “Nói Lương Phong Ngưng là nam nhân của mẹ hắn.”
Cố Lưu Bạch tức giận bật cười, một người là con lừa ngốc, một người là Đại kiếm sư, nhìn qua có vẻ là đàng hoàng thành thật, kết quả là ngay cả trẻ con cũng lừa gạt.
Nữ tử áo trắng khẽ giật mình, “Vậy hắn thật sự là con của Lương Phong Ngưng?”
Chu Lư Nhi nhìn thấy Cố Lưu Bạch cười cũng cười theo, còn bắt chước Cố Lưu Bạch rụt cổ lại, lắc đầu nói: “Mẹ hắn không thừa nhận hắn là con của Lương Phong Ngưng, trước đó có người nói có lẽ lúc mẹ hắn và Lương Phong Ngưng hòa thuận đã mang thai hắn, nhưng những người nói lời đó, hiện tại đều đã chết. Với lại, Lương Phong Ngưng đối xử với Thập Ngũ ca rất tốt, ngón nghề nào cũng dạy cho hắn, cho dù ta có gọi ông ấy là cha nuôi thì ông ấy cũng không dạy cho ta một chút nào.”
Cố Lưu Bạch cuối cùng cũng nổi giận, “Đừng dông dài nữa, chính sự quan trọng!”
Thiếu niên khỉ ốm cười đùa tí tửng lập tức nghiêm túc, cậu ta móc một vật từ trong ngực ra đưa cho Cố Lưu Bạch.
Nữ tử áo trắng nhìn thấy đó là một vòng sắt tối đen, trên đó buộc một ống đồng nhỏ.
Cố Lưu Bạch vô cùng thành thạo lấy một chiếc tăm nhỏ bằng trúc chọc vào một đầu của ống đồng, sau đó từ trong đó móc ra một cuộn giấy nhỏ.
Hắn mở cuộn giấy ra, chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Lần này nghiêm trọng rồi đây, trong đám người kia có người A Sử Na thị.”
Nữ tử áo trắng hơi ngẩng đầu, còn chưa kịp lên tiếng, thiếu niên khỉ ốm đã run rẩy, “Hoàng tộc Đột Quyết! Thập Ngũ ca, tuyệt đối không được chọc giận bọn hắn, bọn hắn bây giờ không khác gì lũ chó điên.”
“Ngươi nói xem, bây giờ chúng ta chạy tới đó chôn tên A Sử Na thị kia cẩn thận hơn chút, liệu đám người Đột Quyết kia có bớt tức giận hay không?” Cố Lưu Bạch nhìn thiếu niên khỉ ốm thở dài.
“Thập Ngũ ca, chớ có nói đùa.” Thiếu niên khỉ ốm bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, “Như thế là có người phải chết đó.”
Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: “Đúng, bọn hắn hẳn là đã chết rồi.”
Nhìn Cố Lưu Bạch không giống như đang đùa giỡn, thiếu niên khỉ ốm vừa nói vừa sụt sịt, “Sao đi giết người mà còn phải nhìn người này có thể giết hay không cơ chứ?”
Cố Lưu Bạch liếc nhìn nữ tử áo trắng, nói: “Ban đầu cũng định tới Thứ Cốt Câu mới động thủ, nhưng bọn hắn động thủ sớm, thế là thời gian không khớp nữa.”
Thiếu niên khỉ ốm vẫn ôm một chút hy vọng, mặt như đưa đám, hỏi: “Thập Ngũ ca, có nói tên A Sử Na thị kia là nam hay nữ không?”
Cố Lưu Bạch nhìn cậu ta, khẽ nói: “Ngươi đã bao giờ thấy người Đột Quyết ra ngoài làm việc mang theo nữ nhân chưa?”
“Thập Ngũ ca, vậy phải làm sao bây giờ?” Thiếu niên khỉ ốm hoảng loạn, đi quanh, “Đám người kia không phải là người Đại Thực sao, sao giờ lại thành người Đột Quyết.”
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 75 |