Thông Minh Sáng Dạ Đến Lạ Thường (2)
Bà lão lưng còng trên sườn núi cuối cùng cũng tới gần.
Bà khoác một chiếc áo choàng dày ở phía sau, màu áo choàng là màu cát đá. Khuôn mặt nhăn nheo, tướng mạo vô cùng hiền hòa, không hề có chút khí thế nào của một nhân vật lợi hại, dáng vẻ khi đi tới cũng không khác gì mấy bà lão xuống núi về nhà sau khi đốn củi xong.
Lúc ánh mắt hắn và bà chạm nhau, bà ấy còn nở một nụ cười dịu dàng với hắn. Dù nhìn qua trông bà rất già, nhưng hàm răng lại vẫn đều tăm tắp, hơn nữa cũng rất trắng rất khít.
Còn nữa, thứ mà bà đeo sau lưng cũng rất nổi bật, đó là một cây cung rất lớn, ít nhất phải dài hơn một nửa so với cung thường thấy. Bà còn đeo một túi đựng tên đã cũ nát bằng da hươu, túi phình lên, bên trong hẳn là mũi tên, nhưng mũi tên cũng không lộ ra ngoài, nhìn giống như một bó củi khô rất lớn được nhét đầy bên trong.
Thấy bà nhìn về phía mình, cười, Cố Lưu Bạch lập tức nghiêm túc khom người lại đáp lễ.
Nữ tử áo trắng thấy dáng vẻ thi lễ nghiêm túc đó của hắn, tỏ ra quái lạ.
Ở vùng đất quan ngoại hỗn loạn, Đại Đường không thể cai quản này, muốn kịp thời truyền quân tình hữu dụng ra ngoài, không biết phải tốn biết bao công sức, mà qua nhiều năm như vậy, Lương Phong Ngưng vẫn truyền tình báo cho bọn hắn một cách kịp thời lại chính xác, cho nên mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng trong lòng bọn hắn đều cảm thấy thiếu nợ Lương Phong Ngưng.
Thế nhưng, một số chuyện cũng không phải do Lương Phong Ngưng làm mà là thiếu niên này làm?
Hơn nữa nhìn thiếu niên này cũng không hề giống người lớn lên tại vùng quan ngoại man hoang này.
Càng cảm thấy hắn không nói dối thì lại càng thấy thái quá.
“Thật sự không cần ta hỗ trợ chôn hắn.”
Lúc này Cố Lưu Bạch vẫn để ý tới nguyên tắc của mình, hắn ân cần nhìn bà lão mỉm cười ôn hòa, nói một cách chân thành: “Ta đã quen làm mấy chuyện này, đợi lát nữa ngươi soát người hắn, sau khi xong, lại để ta chôn hắn là được.”
Bà lão vẫn dịu dàng nhìn hắn, không nói gì cả.
Lúc hắn định nói tiếp, giọng nói của nữ tử áo trắng lại vang vọng, xuyên thấu qua gió tuyết, truyền vào trong tai hắn, “Long Bà vừa điếc lại vừa câm, không thể nói chuyện với ngươi.”
Nghe thế, Cố Lưu Bạch chợt ngây người.
Trong tuyết lớn bay đầy trời, một bà lão không cần bắn thử, chỉ cần một mũi tên cũng có thể bắn trúng La Thanh, đã thế còn vừa điếc vừa câm. Vậy lúc thấy thời cơ hành động xuất hiện thì giao tiếp thế nào, chỉ dựa vào ăn ý?
Một thoáng sau đó, hắn lại nhìn nữ tử áo trắng, nhịn không được tức giận nói: “Cho dù bà ấy vừa điếc lại vừa câm, nhưng ngươi gọi bà ấy là Lung bà, như thế có phải là rất thiếu lễ phép không?”
Nữ tử áo trắng nhìn hắn một cái, “Không phải là “lung” trong câm điếc, bà ấy họ Long trong “lũ lớn tràn qua miếu Long Vương”, về phần tính danh cụ thể của Long Bà, chúng ta cũng không biết.”
Cố Lưu Bạch nhất thời tỏ ra lúng túng, cười xòa đổi chủ đề: “Nhóm người các ngươi đúng là kỳ quái, ngay cả tên người mình cũng không biết. Đã thế còn tự xưng mình là Âm Sơn Nhất Oa Phong gì đó, nghe có khác gì mấy cái ổ quỷ, chậu cát không cơ chứ, người không biết nghe thấy cái tên này, còn tưởng là tiểu nhân vật bất nhập lưu nào đó.”
“Tiểu nhân vật mới tốt, không bị người ta nhớ thương.” Nữ tử áo trắng bình thản đáp, tiếp đó lại hỏi: “Trong hồ sơ quân đội không có tên của chúng ta sao?”
“Không có.” Cố Lưu Bạch lắc đầu, “Trong toàn bộ các ám báo, điều tra, tập tặc, các ngươi cũng được coi là trường hợp đặc biệt. Các ngươi không thuộc biên quân, chỉ lấy treo thưởng, không nhận quân bổng. Quân đội chỉ xác định các ngươi có ít nhất sáu người, cũng không thể kết luận đến cùng các ngươi có mấy người.”
Nữ tử áo trắng bình tĩnh nói: “Vậy là kể cả chúng ta chết thì cũng không có người nào biết được tên của chúng ta.”
Cố Lưu Bạch vô thức nói: “Không biết. Nhưng nếu các ngươi nguyện ý, đương nhiên cũng có thể nói cho người khác biết tên của các ngươi, hơn nữa tất cả những chuyện mà các ngươi đã làm đều sẽ được ghi lại trong hồ sơ quân đội, không bao giờ bị lãng quên.”
Nữ tử áo trắng không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Mặc dù qua lớp màn tuyết trắng và lớp mạng che mặt nhưng cái nhìn này cũng đủ để Cố Lưu Bạch trong nháy mắt nhận ra ý nàng muốn nói không giống như hắn nghĩ.
“Ngươi chẳng phải là rất lợi hại, không sợ giết người diệt khẩu sao?” Cố Lưu Bạch nhíu mày, nói: “Nghĩ theo chiều hướng này, quả thực là khiến người ta sầu não, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Nữ tử áo trắng cảm thấy Cố Lưu Bạch không đủ dứt khoát.
“Chỉ là cảm thấy quân đội xử lý như thế quá đơn giản, thô ráp, thủ đoạn cũng không quá lão luyện.” Cố Lưu Bạch đắn đo nói: “Các ngươi còn khó đối phó hơn La Thanh nhiều lắm, kéo các ngươi liên lụy vào chuyện này, giống như là vừa lấp xong một cái hố lại đào một cái hố khác cho mình.”
Nữ tử áo trắng dường như cảm thấy phán đoán của hắn khá hợp lý, trầm ngâm nói: “Ngươi hoài nghi thủ pháp đó không phải đến từ cao tầng biên quân?”
“Đúng.” Cố Lưu Bạch nói: “Mặc dù bình thường đám cáo già kia cũng rất xốc nổi, ngang ngược vô cùng nhưng chung quy cũng đã trấn thủ ở đây hơn nửa đời người, trong lòng chứa đầy một bầu nhiệt huyết, bọn hắn luôn làm việc trong giới hạn của mình, đặc biệt sẽ không để cho những người chân chính chém giết ở tiền tuyến chịu thiệt thòi. Trái lại, đám quyền quý trẻ tuổi lại là đám làm việc không tính toán trước sau.”
“Ừm.” Nữ tử áo trắng nói: “Nói không sai, nói tiếp.”
Cố Lưu Bạch nhìn nàng một cái, nói: “Đám cáo già trong quân đội sẽ không phán đoán sai thực lực của các ngươi, chỉ sợ là có một vài người biết các ngươi lợi hại, nhưng lại không biết các ngươi cuối cùng lợi hại đến nhường nào, bị cái tên Âm Sơn Nhất Oa Phong gì đó lừa gạt.”
Nữ tử áo trắng nói đầy nghiêm túc: “Vậy xem ra cái tên này quả thực là có tác dụng.”
Cố Lưu Bạch: “???”
Mấy người đều có cùng một suy nghĩ như thế sao?
Mạch suy nghĩ của Đại kiếm sư đều kỳ lạ như vậy sao?
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 84 |