Thông Minh Sáng Dạ Đến Lạ Thường (1)
Nữ tử áo trắng nói cực kỳ dứt khoát: “La Thanh có thể chạy trốn tới đây đã là không bình thường, lúc trước ngươi truyền tình báo cho chúng ta đã nói tường tận, phía du kích Đường quân vừa mới phát hiện huyết thư mà người trong thương đội trước kia chết bỏ vào bụi cỏ, không lâu sau đó, La Thanh ở quan nội đang bình yên vô sự lại đột nhiên đào vong, khi đó công văn đuổi bắt còn chưa chuyển xuống.”
“Đúng, đây là một vấn đề.” Cố Lưu Bạch không nhịn được cất tiếng cười, nói: “Cao tầng quân đội chắc chắn có dính dáng đến chuyện này, những tin tức liên quan đến thương đội này, quân đội hầu như không cung cấp cho ta bất cứ đầu mối nào. Trước đó, ta từng truyền tin muốn biết La Thanh có quan hệ tốt với ai trong biên quân, trong ba năm này có những ai qua lại gần gũi với hắn. Nhưng cho đến bây giờ, ngoại trừ mấy lời nói nhảm thì phía biên quân không cung cấp cho ta bất cứ tình báo nào hữu dụng.”
Nữ tử áo trắng cũng không để ý, chỉ bình tĩnh nói: “Trừ cái đó ra, còn có vấn đề nào nữa?”
“Ngay cả chuyện thương đội đó vận chuyển hàng hóa gì, quân đội cũng không nói cho ta biết.” Cố Lưu Bạch thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Biên quân Đại Đường đẩy một số người ra vơ vét của cải là chuyện rất bình thường, dẫu sao tuyệt đại đa số người đều cảm thấy không thể chịu khổ “chay”. Nhưng phải làm ăn cái gì mới có thể tích lũy giao tình đến mức để cho ngoại tộc cách mấy trăm dặm cũng phải phi nhanh tới cứu? Huống hồ hắn đã bại lộ, theo lý mà nói, hắn hẳn không còn bao nhiêu giá trị nữa, giết hắn sau đó đẩy một người khác lên mới là cách xử lý bình thường.”
Nữ tử áo trắng gật đầu nói: “Còn nữa không?”
Cố Lưu Bạch thấy nàng không tỏ ra tức giận, thế là triệt để yên tâm, nói: “Có, chẳng hạn như quân đội không để các ngươi gặp mặt ta trước…”
“Là chúng ta cố ý không đến gặp ngươi sớm.” Nữ tử áo trắng đột nhiên ngắt lời hắn.
Cố Lưu Bạch ngạc nhiên, “Là các ngươi cố ý?”
Nữ tử áo trắng gật đầu nói: “Còn không phải là bởi tình báo mà ngươi cung cấp cho chúng ta, nhìn một cái là đã cảm thấy cao tầng biên quân có vấn đề? Mà ngươi cũng thuộc biên quân, chúng ta không thể không đề phòng.”
“Cái “nồi” này lại úp lên đầu ta?” Cố Lưu Bạch ngơ ngác, “Ta cung cấp tình báo cho các ngươi, sau đó các ngươi lại cảm thấy ta có vấn đề. Tiếp đó, nửa tháng trước, các ngươi đã tới quan ngoại nhưng lại vẫn ẩn nấp, không liên lạc với ta?”
Nữ tử áo trắng cố chấp nói: “Biên quân Đại Đường cũng chỉ nhận quân lệnh, không nhận giao tình.”
Cố Lưu Bạch bất mãn nói: “Lương Phong Ngưng đúng là biên quân, nhưng ta lại không phải.”
Nữ tử áo trắng đáp: “Trước đó chúng ta cũng không biết.”
“Được rồi, ngươi thắng.” Ngoài miệng Cố Lưu Bạch nói nữ tử kia thắng, nhưng trong lòng lại nổi lên ý niệm phân cao thấp, “Để các ngươi tách ra chặn giết La Thanh và người tiếp ứng hắn, đây là một vấn đề. Phía Lộ Thảo Dịch có người mật báo cho La Thanh, càng có vấn đề.”
Nữ tử suy nghĩ một lúc, thành thực hỏi ngược lại: “Mật báo phía Lộ Thảo Dịch với mật báo của biên quân không phải là một sao?”
Cố Lưu Bạch cố ý cất cao giọng: “Bản thân Lộ Thảo Dịch đã không bình thường, quân đội Đại Đường căn bản không có năng lực thiết lập cứ điểm ở chỗ đó, vậy sự xuất hiện của nó là để truyền quân tình nhanh hơn sao? Tình báo quân sự ở đây đều qua tay ta, sự xuất hiện của nó không có lợi cho ta, cần nó để làm gì, hơn nữa ta nghe được, bây giờ người trấn thủ Lộ Thảo Dịch là từ quan nội trực tiếp điều tới, bọn hắn không cùng đường với biên quân nơi này, bọn hắn sao lại có quan hệ với La Thanh?”
Nữ tử áo trắng nghe xong hiểu ngay, “Đúng là vấn đề rất lớn.”
Cố Lưu Bạch càng thêm đắc ý, nói: “Cho nên ta mới tính toán, trước tiên phái người dò xét tìm hiểu người tiếp ứng La Thanh, ta nhắc nhở các ngươi điều này, các ngươi không nên động thủ trước…”
“Đã động thủ.” Nữ tử áo trắng nói: “Chắc là bây giờ những người chạy tới tiếp ứng La Thanh đã chết.”
Cố Lưu Bạch khẽ giật mình, “Không phải chứ, chẳng phải đã nói đến Thứ Cốt Câu mới động thủ sao?”
Hắn chợt phản ứng lại, không biết nên nói gì: “Bởi vì các ngươi cũng đang đề phòng, qua quân tình mà ta cung cấp cho các ngươi, cảm thấy ta cũng có vấn đề, cho nên động thủ sớm?”
Có lẽ nữ tử áo trắng cũng cảm thấy có chút xấu hổ bởi cái suy luận này.
Nhưng nàng hình như có chút không phục, nói: “Chúng ta giết người xong sẽ trở về Âm Sơn, không để lại chút dấu vết nào, còn ngươi làm chuyện này thêm phần phức tạp thì có lợi gì?”
“Không phải là được lợi hay không được lợi, mà là ta phải bảo vệ tính mạng.” Cố Lưu Bạch vỗ trán mình, cười mỉa mai, “Thứ cho ta nói thẳng, để cho các ngươi làm chuyện này đương nhiên là bởi các ngươi làm việc chắc chắn, không thể thất thủ, biên quân cũng không tìm thấy nhóm người nào mạnh hơn các ngươi. Nhưng theo ta thấy, điểm mấu chốt ở đây là các ngươi không phải biên quân, các ngươi không có quan hệ gì với cao tầng biên quân, cho dù các ngươi phát hiện ra âm mưu động trời gì thì cũng không có đường báo lên trên. Bây giờ điều ta lo lắng nhất chính là bị diệt khẩu cùng các ngươi.”
Nữ tử áo trắng rất mạnh miệng, “Ai có thể diệt khẩu chúng ta?”
“Vâng vâng vâng, ngươi lợi hại…” Cố Lưu Bạch cay đắng nói: “Đến lúc đó gặp chuyện đừng bỏ mặc ta là được.”
Hai mắt nữ tử áo trắng đột nhiên sáng ngời, “Ta phát hiện một vấn đề.”
Cố Lưu Bạch hỏi: “Vấn đề gi?”
Nữ tử áo trắng nói: “Địa điểm giết La Thanh, ta cũng không báo cho ngươi, vậy sao ngươi biết chúng ta động thủ ở chỗ này?”
“Chẳng phải là vì cái thói quen dở hơi kia của các ngươi đó sao!” Cố Lưu Bạch nhìn La Thanh đã chết, nói: “Ta đã xem tất cả hồ sơ về các ngươi, trong các vụ ám sát tương tự, trong mười người mà các ngươi giết, ít nhất có tám ngươi trúng tên ở phần lưng, hơn nữa đều là bắn ở vị trí cao ngược gió, người bị ám sát trúng tên sau lưng sau đó lại chết bởi kiếm thương.”
“Thật sự là chưa từng thấy Đại kiếm sư nào như ngươi, rõ ràng tùy tiện đâm một kiếm là có thể giết chết, vậy mà còn làm mấy chuyện phức tạp này.”
Cố Lưu Bạch nói: “Nếu ta không tận mắt nhìn thấy thì thật sự không biết ngươi lại chơi cái trò này. Tóm lại, đường La Thanh đi qua phù hợp với thói quen dở hơi này của các ngươi, cũng chỉ có nơi đây.”
Nữ tử áo trắng khẽ giật mình, “Vì sao ngươi có thể xem được những hồ sơ đó?”
Cố Lưu Bạch đắc ý nói: “Cầm quân bổng nhiều năm như vậy, vẫn có thể mua chuộc được vài người.”
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 100 |