Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Chém Đầu Ở Âm Sơn (2)

Phiên bản Dịch · 1127 chữ

“Âm Sơn Nhất Oa Phong, mặc dù ta không biết vì sao các ngươi lại lấy cái tên bất nhập lưu như thế. Nhưng từ tất cả các hồ sơ tổng hợp được, các ngươi hẳn là nhóm người chém đầu lợi hại nhất kể từ khi Đại Đường lập quốc đến nay.” Cố Lưu Bạch ra vẻ đã xem thấu nàng, mỉm cười, nói: “Phía Âm Sơn, thổ phỉ vốn nhiều vô số kể, mười năm trước, nó là vùng đất đầu tiên mà đám đào phạm của Đại Đường lựa chọn, nhưng trong mười năm này, đám thổ phỉ mà biên quân cho rằng khó đối phó lại bị các ngươi giết gần hết. Theo ghi chép trong hồ sơ chém đầu thưởng tiền, các ngươi đã giết hơn bốn trăm người, quả thực là giết người như ngóe. Nhưng hơn bốn trăm người này đều là những kẻ phạm tội không thể tha thứ, không có nấy một người là kẻ đáng thương bị ép buộc.”

Nói đến đây, Cố Lưu Bạch tỏ ra vô tội, “Ta cũng không phải ác nhân, các ngươi chắc sẽ không làm trái quy củ của mình, càng sẽ không lấy oán báo ơn, hơn nữa ta cũng không nói lời bịa đặt, Lương Phong Ngưng đúng là do ta chôn.”

Nữ tử áo trắng trầm mặc một lúc, lạnh lùng nói: “Ngươi nói hắn đã chết?”

Cố Lưu Bạch nói: “Đúng, đã chết năm năm trước.”

“Năm năm trước đã chết, vậy năm năm qua người liên lạc với biên quân là ai?” Nữ tử áo trắng nhìn thẳng Cố Lưu Bạch, “Người truyền tình báo quân sự cho biên quân là ai, lần này người liên lạc với chúng ta lại là ai?”

Cố Lưu Bạch có chút bất đắc dĩ nói: “Ta không giống người liên lạc sao?”

Nữ tử nhất thời không lên tiếng, trầm mặc trong phút chốc, sau đó nói: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Cố Lưu Bạch nói: “Hai mươi ba ngày nữa là tròn mười lăm tuổi.”

Giọng nữ tử chợt lạnh xuống, “Vậy ý ngươi là, lúc chưa tới chín tuổi, ngươi đã thành người liên lạc ở nơi này?”

“Đúng, mẹ ta từng nói, người nhiều tuổi chắc gì đã có tiền đồ, chí lớn không ở tuổi tác.” Thấy nữ tử rõ ràng không tin, ánh mắt đã có chút sát ý, Cố Lưu Bạch lại nghiêm túc bổ sung một câu, “Lúc tám tuổi, ta đã có thể hỗ trợ đào hố chôn người.”

Lúc Cố Lưu Bạch nói chuyện, cổ rụt lại như thể đang tránh gió tuyết thổi vào cổ áo.

Tuyết rơi quá lớn.

Chỉ một lúc, tuyết đã phủ một tầng dày trên mặt đất.

“Lương Phong Ngưng được chôn trên sườn núi kia.”

Hắn chỉ về sườn núi ở phía đông cách đó không xa, sườn núi đó đã hoàn toàn trắng xóa.

“Lát nữa người của ta sẽ đến từ phía đó, giúp ta nghe ngóng tin tức, các ngươi tuyệt đối không nên động thủ với hắn.”

Nữ tử áo trắng nhìn sườn núi mơ hồ trong gió tuyết kia, trầm mặc một lúc, nói: “Vì sao ngươi không báo cáo tin Lương Phong Ngưng qua đời?”

Cố Lưu Bạch nói: “Lúc đó cần ăn quân bổng của hắn, nếu không thì ta sống thế nào, dù ta có khóc lóc kêu gào ta có thể thay thế hắn, phía biên quân ai có thể tin tưởng một đứa nhóc chín, mười tuổi có thể làm được?”

Nữ tử áo trắng không ngờ hắn lại lý luận hùng hồn như thế, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Mạo danh lĩnh quân bổng là trọng tội.”

“Tội hay không thì cũng phải sống sót trước đã.” Cố Lưu Bạch tỏ vẻ chẳng quan tâm, “Huống hồ những năm này ta làm rất tốt, nếu không những biên quân kia cũng sẽ không đưa quân bổng tới đúng hạn như thế. Dù sự tình có bại lộ, ta nghĩ dựa theo tính khí của những biên tướng kia, hoặc là coi như không phát hiện, hoặc là sẽ điều ta về trọng dụng.”

Nữ tử áo trắng cũng không dông dài chuyện này với hắn, hỏi: “Lương Phong Ngưng chết như thế nào?”

Cố Lưu Bạch nói: “Bị người giết.”

Nữ tử áo trắng lại hỏi: “Là ai giết hắn?”

Cố Lưu Bạch đáp: “Mẹ ta.”

Nữ tử áo trắng lại giật mình.

“Ngươi muốn báo thù cho hắn?” Sâu trong mắt Cố Lưu Bạch hiện lên bi thương không cách nào che giấu, “Không cần thiết, mẹ ta cũng đã chết được hai năm rồi. Bà ấy cũng được chôn trên ngọn núi đó, cũng là ta chôn.”

Nữ tử áo trắng quay đầu nhìn về phía ngọn núi kia, nàng dường như cũng cảm nhận được nỗi bi thương đó.

“Ta vừa mới thăm dò La Thanh, hắn biết phía Lộ Thảo Dịch không có người truy đuổi, cho nên trong chuyện này có rất nhiều vấn đề.” Dường như chỉ trong nháy mắt, thiếu niên đã điều chỉnh lại cảm xúc, nói với nàng: “Ta đã để người của ta đi nghe ngóng tin tức về đám người tiếp ứng La Thanh, một lúc nữa hắn sẽ đến đây.”

Nữ tử áo trắng bình tĩnh nói: “Sợ chúng ta không đối phó được với người tiếp ứng hắn?”

“Thực ra, ta chưa bao giờ nghĩ rằng các ngươi không đối phó được.” Cố Lưu Bạch lắc đầu, nói: “Quân đội phái các ngươi tới đương nhiên là muốn giết gà dọa khỉ, Lộ Thảo Dịch vừa mới mở, đám người này lại dám đến gần Lộ Thảo Dịch để tiếp ứng La Thanh, bọn chúng chắc chắn phải chết. Nhưng, không khéo là, trước đó ta nghe được một vài tin tức, nếu đúng như ta đoán, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Nữ tử áo trắng không hỏi hậu quả nghiêm trọng là gì, chỉ nói: “Có phải ngươi vẫn luôn hoài nghi phía biên quân có vấn đề, cho nên ngươi mới muốn thăm dò La Thanh lại lần nữa trước khi hắn chết?”

Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: “Vấn đề quả thực không phải chỉ có một hay hai, ngay cả tên ngốc cũng có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề.”

Nữ tử áo trắng nhìn hắn, hỏi: “Vì sao ta chỉ nhìn ra có một vấn đề?”

“?” Cố Lưu Bạch muốn cười, muốn nói “có lẽ ngươi chính là tên ngốc đó”, nhưng lại nghĩ mình tuyệt đối không thể ngăn được một kiếm của nàng, hắn lập tức kiềm lại, hỏi ngược: “Ngươi nhìn ra vấn đề nào?”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.