Người Chém Đầu Ở Âm Sơn (1)
La Thanh thật sự rất muốn chém chết hắn.
Nhưng mà gã đã không còn khí lực.
Ruỳnh!
Gã giống như khúc gỗ bị người ta đốn, cả người lẫn đao đều ngã gục xuống đất.
Cố Lưu Bạch nghĩ rằng La Thanh sẽ cứ vậy mà chết, nhưng La Thanh đã ngã xuống thế mà vẫn giãy dụa, cưỡng ép điều động chân khí, hai tay bịt chặt cổ họng, cưỡng ép ngồi dậy.
“Đừng gắng gượng nữa, chết nhanh chút để cho ta chôn chẳng phải là tốt hơn sao?” Cố Lưu Bạch thở dài.
“Kiếm thật nhanh.” La Thanh không để ý tới thiếu niến có thể chọc gã tức chết này, gã nhìn chằm chằm nữ tử ở trước mắt mình, giọng gã lúc nói rất cổ quái, giống như trong họng mắc một cục băng, “Lại là Âm Sơn Nhất Oa Phong… Không ngờ các ngươi đã sớm tới quan ngoại, đây chính là Sương Kiếm trong truyền thuyết… Thì ra ngươi thật sự là Đại kiếm sư, còn là một nữ tử.”
“Cũng không phải là kiếm nhanh, mà là xuất kỳ bất ý.” Nữ tử nói.
Hai mắt Cố Lưu Bạch sáng ngời, giọng nói của nữ tử này cực kỳ dễ nghe, tiếng phát ra còn êm tai hơn cả chuông gió hắn treo dưới mái hiên nhà.
La Thanh suýt nữa bị tức chết.
Thế mà còn không nhanh?
Lại còn xuất kỳ bất ý?
Đại kiếm sư giết người còn cần bố trí người bắn lén một tiễn, còn cần dùng một thanh kiếm khác ngụy trang, đấy là việc cần phải làm sao?
Nhưng gã còn một tâm nguyện cuối cùng, gã siết chặt cổ họng mình, giữ lại một chút chân khí cuối cùng, “Chết dưới tay ngươi cũng không oan, chỉ là có thể cho ta xem dung mạo của ngươi ra sao không… Ta muốn xem kẻ đã giết ta trông như thế nào.”
Nữ tử cũng không nói nhiều, tháo nón trên đầu xuống.
Cố Lưu Bạch sửng sốt.
Nữ tử này đã rất cao, nhưng không ngờ mặt của nàng cũng rất dài.
Dáng người của nàng tuyệt diễm, giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe, nhưng hết lần này tới lần khác lại sở hữu một khuôn mặt dài như mặt ngựa, ngũ quan trông cũng rất khó coi.
“Ta… ngươi…” La Thanh trợn mắt, hai tay vung lên, tựa như tức giận muốn đập gì đó, nhưng hành động này cũng rút cạn sinh cơ của gã, phịch một tiếng ngã nhào về phía trước.
Cố Lưu Bạch nhìn nữ tử đội lại nón, nhịn không được lắc đầu, nói: “Thực là tuyệt, lần này hắn thật sự chết không nhắm mắt.”
Nữ tử nói: “Ngươi biết ta cố ý?”
Cố Lưu Bạch thở dài: “Người này háo sắc hơn cả háo tiền, cảm thấy ngươi nhất định là tuyệt sắc nhân gian, lúc sắp chết cũng muốn xem dung mạo ngươi ra sao, kết quả…”
Nói đến đoạn này, hắn cũng không nói tiếp nữa, nữ tử đương nhiên hiểu ý hắn, nhưng nàng dường như không thèm để ý tới tướng mạo của mình trông như thế nào, chỉ bình tĩnh nói: “Kết quả, nhìn xong thà rằng không nhìn, sắp chết rồi lại phải chết vì sầu muộn.”
Mặc dù Cố Lưu Bạch cảm thấy ngũ quan của nữ tử này giống như tùy ý bóp nặn ra, nhưng người này cũng rất thú vị, hắn không khỏi mỉm cười, nói: “Nói rất đúng, nhưng ta đã thu tiền của hắn, nên chôn thì vẫn phải chôn. Lại nói, vết thương do Sương Kiếm của ngươi gây ra hiện tại không chảy máu, đợi lát nữa động đến hắn, không biết máu có phun đầy vào người ta không?”
“Hôm nay ngươi gặp may, chúng ta giết người, chúng ta sẽ thu dọn, không cần ngươi chôn.” Nữ tử ngẩng đầu, dường như đang nhìn về phía sau Cố Lưu Bạch.
Cố Lưu Bạch nhìn theo hướng mắt của nàng, nhìn một hồi lâu mới thấy có người đang thận trọng đi xuống từ trên sườn núi.
Trong bão tuyết, lúc đầu còn không thẩy rõ người này là nam hay là nữ, một lúc sau mới lờ mờ nhận ra đó là một bà lão lưng còng.
Dáng vẻ già cả sức yếu, đi rất chậm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.
Nhưng Cố Lưu Bạch lại nhìn ra điểm quái lạ, hắn càng nhìn, mắt lại càng sáng.
“Ngươi là người của Lương Phong Ngưng, bây giờ hắn ở chỗ nào?” Nữ tử áo trắng lại cất tiếng, giọng của nàng rất dễ nghe, dễ nghe đến mức bão tuyết cũng không thể che lấp đi được.
Cố Lưu Bạch quay đầu nhìn nàng, “Không vội, đợi ta chôn hắn xong rồi lại dẫn ngươi đi gặp.”
Nữ tử áo trắng liếc nhìn bà lão đang xuống núi kia, nói: “Người của chúng ta sẽ chôn hắn.”
Cố Lưu Bạch lắc đầu, “Ta đã thu tiền của hắn, nhất định phải chôn hắn thật tốt. Chó rừng ở nơi này đào hố rất giỏi, chôn xong không những phải chuyển đá lớn đè lên trên mà ngay cả dưới đáy cũng phải lót hai lớp đá. Hơn nữa ta cũng không muốn để người lớn tuổi làm việc giúp ta.”
Nữ tử áo trắng nhìn La Thanh chết không nhắm mắt, cười lạnh, nói: “Loại người này cũng đáng để ngươi quan tâm như thế sao?”
“Mẹ ta từng nói, người chết như đèn tắt, người này vừa chết, mọi tội nghiệt không còn liên quan tới thi cốt của hắn nữa. Người chết chính là người chết, không có người tốt hay người xấu.” Cố Lưu Bạch nghiêm túc giải thích: “Mẹ ta còn nhắc ta phải nhớ, bất kể là ở quan ngoại hay là ở địa phương khác, uy tín là quan trọng nhất, nếu như với hạng người này cũng có thể không coi khinh, vậy ai ai cũng sẽ biết ngươi là người “nhất ngôn cửu đỉnh”. Cũng như cái nghề chôn xác này, tốn công tốn sức nhưng chỉ kiếm được ba đồng Hồi Cốt, thoạt nhìn thì thua thiệt nhưng công việc này cũng để người khác biết có một người như ta. Chỉ cần người đi qua vùng này, nhìn thấy chồng đá ta chôn người thì sẽ biết ta là người đã nói thì nhất định sẽ làm được. Mỗi một mộ phần ở đây đều là biển hiệu của ta.”
Nữ tử áo trắng thản nhiên nói: “Yên tâm, bà ấy chôn người rất cẩn thận, bây giờ ngươi chỉ cần dẫn ta đi gặp Lương Phong Ngưng.”
Cố Lưu Bạch nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng đã chôn Lương Phong Ngưng rất cẩn thận.”
“?” Nữ tử áo trắng quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có tin là ta có thể giết ngươi chỉ với một kiếm ngay bây giờ không?”
“Ta không tin!” Cố Lưu Bạch cười híp mắt nhìn nàng, trả lời ngắn gọn mà chắc nịch.
Nữ tử áo trắng khẽ giật mình, vừa rồi La Thanh hoài nghi nàng bị bệnh, bây giờ nàng lại hoài nghi thiếu niên này đầu óc có vấn đề.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 117 |