Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Long Lân Giáp Vũ (2)

Phiên bản Dịch · 1393 chữ

Lúc này tuyết rơi còn dày hơn.

Trong cuồng phong gào thét ở trên cao, tuyết bay đầy trời, cuộn thành từng vòng giống như một con rồng khổng lồ khoác vảy ngọc đang bay lượn cuồng nhiệt.

Đường đã không rõ, nhưng một bóng hình màu trắng lại xuất hiện đầy nổi bật.

La Thanh nheo mắt lại.

Đó là một nữ tử mặc đồ trắng, đầu đội nón che mặt, rảo bước đi tới.

Nàng đi rất nhanh, nhìn từ xa giống như đang bay, trong gió tuyết, giống như một cô hồn đến từ sâu trong hoang mạc.

Nhưng khi tới gần mới thấy nữ tử này mặc một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng, loại áo choàng này rất đắt, rất ấm, đủ để chống lại cái lạnh thấu xương trong trời tuyết lớn này. Nhưng dù vậy, nữ tử vẫn lộ ra thân hình đặc biệt cao ráo, dáng người cân đối, không hề có chút dư thừa, ngay lúc này mà vẫn khiến người ta cảm nhận được phong thái yểu điệu.

Nếu để cho nàng mặc vũ y bó sát người của Hồ cơ, không biết sẽ là quang cảnh bực nào?

Trong lòng La Thanh bỗng hiện lên ý nghĩ như vậy, lại nghe thấy Cố Lưu Bạch nói: “Thê tử của hảo hữu, tư vị thế nào?”

La Thanh đặt tay lên cán đao.

Gã liếc Cố Lưu Bạch một cái, không rõ hắn nói mấy lời này vào lúc này là có ý gì.

“Đòi tiền không đòi mạng, vì tiền tài mà bán đứng hảo hữu cũng chẳng sao, nhưng vì ham mê sắc đẹp của thê tử hảo hữu mà sát hại hơn năm mươi người của một thương đội. Hành động như thế chẳng phải là quá tuyệt tình.” Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: “Ngươi lại xuất thân từ biên quân Đại Đường, nếu sau này ngươi còn có thể sống tiêu sái ở chốn khác, vậy mặt mũi của biên quân Đại Đường không biết phải giấu đi chỗ nào. Mẹ ta từng nhiều lần nói với ta, làm việc không thể quá tuyệt tình, nếu không nhất định sẽ đoản mệnh.”

Nghe những lời này, lệ khí mà trước đó La Thanh đã đè xuống lại bùng lên.

“Ngươi chưa thử bao giờ sao, tư vị phải nói là cực kỳ tuyệt vời. Ánh mắt hận không thể xé xác ta, nhưng bên dưới chẳng phải vẫn cứ phát ra âm thanh òm ọp òm ọp?” Gã nở nụ cười trêu tức, ánh mắt nhìn chăm chú vào nữ tử đang bước nhanh tới đây. Nữ tử kia mặc áo khoác lông chồn, tay áo kiểu dài hẹp, đôi tay co lại trong ống tay áo như sợ lạnh. La Thanh không thấy binh khí trên người nàng, nhưng dựa theo kinh nghiệm của gã, binh khí càng khó thấy, chứng tỏ đối phương có khả năng cao sử dụng một số loại binh khí kỳ môn quỷ dị.

“Mụ đàn bà không biết trời cao đất rộng kia, mau xưng tên ra!”

Gã quát to, nữ tử kia cũng không đáp lại, trong tiếng gió chỉ có tiếng bước chân và tiếng hít thở đều đặn như có như không.

Gã cũng không hỏi nhiều, tay phải rút đao, tay trái luồn vào trong áo choàng ở sau lưng, lấy ra một chiếc khiên da hình tròn màu đen, tiếp đó, trường đao trong tay gã cũng đập vào mặt khiên một cách dứt khoát và mạnh mẽ.

Bùm! Bụp! Bùm! Bụp!

Chiếc khiên này to bằng mặt ô, cực kỳ dày dặn, loan đao đập vào đó phát ra âm thanh vang dội giống như tiếng trống trận, mỗi một lần đập, từ cổ La Thanh lại phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, hơi thở hung thần cuồng dã bắt đầu bùng lên từ trong cơ thể hắn.

Trong vòng một trượng, gió tuyết không thể xâm nhập.

Bất chợt, bước chân nữ tử đột nhiên tăng tốc, chỉ trong chớp mắt, tiếng bước chân của nữ tử đã vang vọng khắp nơi, thậm chí còn vang dội hơn cả tiếng đập khiên của gã, cơ thể nàng phiêu phù như bông tuyết lớn đang bay!

Keng!

Cũng không thấy nàng rút kiếm thế nào, từ trong tay nàng, một luồng kiếm quang chói mắt đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng xé gió nhiếp hồn đoạt phách.

La Thanh cười lạnh, khí tức chung quanh tựa như ngưng tụ thành thực chất, trong gió tuyết hình như có một chùm sáng bao trùm lấy gã, tay trái gã nâng khiên da nghênh đón chùm sáng, nhưng gã chợt cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên nghiêng người.

Phập!

Một mũi tên bắn trúng lưng gã, suýt chút nữa ghim trúng tim gã.

Đau nhức kịch liệt truyền đến từ phần lưng, La Thanh nhìn về phía nữ tử, cười gằn, cơ bắp trên người gã không ngừng rung động, chân khí lưu chuyển trong cơ thể, mũi tên ghim sâu vào trong huyết nhục tự động bật ra.

Khí kình cuộn trào quanh người gã, không khí rét lạnh như thể đang sôi sục.

“Các ngươi cho rằng như vậy là có thể giết được ta sao?”

Gã nhe răng cười lớn, khiên da trong tay không ngừng lại mà tiếp tục đập vào thân kiếm của nữ tử kia.

Một tiếng “coong” vang lên trầm đục, thanh trường kiếm trong tay nữ tử kia bị gã đập văng ra khỏi tay.

Nhưng cũng chính vào lúc này, lòng gã đột nhiên nảy sinh một ý niệm không hay, trong khóe mắt gã, tay trái của nữ tử vốn không có vật gì, dường như có một luồng sương khói như có như không bắn ra.

Một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ lan ra khắp cổ gã, giống như lúc gã mở miệng hô to thì có một luồng gió lạnh thừa cơ thổi tới.

“Sương Kiếm!”

Gã kêu lên kinh hãi, trên cổ xuất hiện một vết ngấn trắng, vết ngấn màu trắng cấp tốc mở rộng, biến thành một tầng băng sương màu trắng.

Khí lực trong cơ thể gã như thể bị rút sạch trong nháy mắt, khí huyết bị hàn ý lan tràn ra khắp người đông cứng, khiến cơ thể gã không thể tự chủ hành động được nữa.

“Sao lại nhanh đến vậy?”

Trong lòng La Thanh tràn ngập cảm giác hoang đường, rõ ràng đã trúng kiếm nhưng trong nhận thức, lúc này gã mới cảm giác được có một thanh kiếm dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể mình, thân kiếm còn ở trong cơ thể đang từ từ chui ra ngoài.

Mọi thứ dường như chậm hơn rất nhiều so với thanh kiếm này, ngay cả ý niệm dường như cũng rớt lại phía sau.

“Chủ nhân của Sương Kiếm, quả nhiên là Đại kiếm sư!”

Một sát na kế tiếp, ý thức rõ ràng dường như mới trở về cơ thể gã. Lúc này, gã mới nhận ra huyết nhục và chân khí cường đại của mình ở trước mặt thanh kiếm này giống như không tồn tại, tu vi chân khí của nữ tử này đã cao hơn gã không chỉ một cảnh giới.

Có phải bị bệnh rồi không?

Lúc này, gã thậm chí còn không thấy quá nhiều sợ hãi, chỉ cảm thấy đối phương có vấn đề về đầu óc.

Người tu hành đứng hàng đầu thế gian, Trường An cũng không có mấy người là Đại kiếm sư.

Đại kiếm sư nhắm mắt lại, tùy tiện đâm một kiếm là có thể giết chết mình, sao còn cần bố trí người mai phục bắn mình một tiễn, vì sao lúc giao thủ còn phải dùng một thanh kiếm khác ngụy trang, mê hoặc tâm trí mình, để mình đánh bay?

Đùa hả?

Gã thật sự không thể chấp nhận được.

Nhưng khiến gã không thể chấp nhận hơn cả đó là, lúc này lại có người ở bên cạnh ngồi nói châm chọc.

Cố Lưu Bạch ở một bên, cảm khái: “Ta đã nói là ngươi sẽ chôn thân ở đây, kết quả ngươi lại không tin ta, còn muốn uy hiếp ta.”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.