Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Long Lân Giáp Vũ (1)

Phiên bản Dịch · 1291 chữ

Gió lớn lạnh thấu xương.

Trên bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn, La Thanh dắt một con lạc đà già đi xuống đèo. Tuyết rơi đầy trời như lông ngỗng đã phủ kín đầu và mặt gã.

Lúc này gã trông thấy một chuyện lạ thường.

Bên đường phía trước có một thiếu niên đang đào hố.

Thiếu niên kia khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, có vẻ gầy yếu hơn người đồng trang lứa. Hắn mặc một bộ áo da cừu bóng nhẫy, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy một lớp ngấn đen thui trên cổ hắn, chỉ sợ đã hai tháng trời, hắn ta không tắm rửa gì.

Lại nói, khí lực của thiếu niên quả thật là không tầm thường, chỉ nhìn là biết, đào hố là công việc mà hắn thường xuyên làm. Đất bùn vốn cứng rắn do bị đóng băng nhưng dưới kỹ thuật đầy tinh xảo của hắn, nó lại trở nên mềm xốp như đậu hũ.

Sau tháng chín, cát vàng, đá vụn ở vùng quan ngoại này không thể trồng được bất cứ thứ gì, ngay cả dân du mục cũng không dừng chân tại khu vực này. Ở địa phương này, đặc biệt là còn trong thời tiết bão tuyết thế này, đào hố ở đây quả thực là hành động quái dị vô cùng.

Tâm tình của La Thanh vốn không tệ, sau nửa năm chờ đợi, rốt cục gã đã có được thứ mà mình hằng mong nhớ. Khi nghĩ đến thân thể mềm mịn như ngọc, da trắng như tuyết kia, gã lại thấy người mình nóng ran. Mặc dù di chuyển trong thời tiết khắc nghiệt này khá khó khăn, nhưng dầu gì gã cũng sẽ nhanh chóng gặp được người tiếp ứng mình, đám người đó còn mang theo hai con cừu, đến lúc đó lôi ra làm thịt, lấy nước tuyết nấu canh, mùi vị phải nói là tuyệt vời.

Nhưng hiện tại, thiếu niên đang đào hố một mình ở phía trước kia lại mang đến cho gã cảm giác giống như có một con ruồi đột nhiên bay tới nồi canh thịt cừu đã nấu ngon lành, mặc dù chưa đậu xuống nhưng lại khiến gã cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Nhóc con, ngươi đang đào cái quái gì thế?” Gã lấy cán trường đao vỗ vào yên ngựa, hét lên với thiếu niên với giọng điệu không chút thiện ý.

“Đào hố chôn ngươi.” Thiếu niên dừng tay, ngẩng đầu nhìn gã, nói: “Ba đồng Hồi Cốt, ta bảo đảm sẽ chôn ngươi thật tốt.”

La Thanh thấy gương mặt thiếu niên này rất dễ nhìn, lúc nói khẩu âm giống người vùng Trường An, nhưng đồng tử của thiếu niên này lại lóe lên ánh xanh mờ nhạt.

“Con lai giữa người Đường với người Hồ, đúng là thú vị.”

Nhìn biểu lộ nghiêm túc trên khuôn mặt thiếu niên, gã không kiềm nổi, cười lớn, “Nhóc con tuổi nhỏ nhưng khẩu khí lại không nhỏ chút nào, ngươi biết ta là ai không?”

Thiếu niên gật đầu một cái, mỉm cười, nói: “La Thanh, vốn là Bộ binh giáo úy của Đô Hộ Phủ Nguyên Mông Trì, từng suất lĩnh bảy trăm quân sĩ đại phá hai nghìn quân địch Duyên Đà Bộ, sau bởi vì tham ô quân tư, bạo hành tù binh mà bị kết án. Ba năm trước, đến Ngọc Môn Quan, sau đó bỏ quân tịch, áp tiêu giúp thương đội. Tháng trước lại “nội ứng ngoại hợp” với mã tặc, cướp thương đội của mình, còn gian sát thê tử thủ lĩnh thương đội, đã thế thủ lĩnh thương đội đó còn là hảo hữu đồng hương của ngươi. Sau khi chuyện xảy ra, ngươi từ Qua Châu chạy trốn tới đây, bị biên quân chặn giết nhiều lần. Nhưng ngươi lại không dính chút thương tổn nào, còn phía biên quân thì lại mất đi bốn mươi mốt hảo thủ. Theo ta thấy, nếu bàn về chiến lực, trong biên quân phía Ngọc Môn Quan, không có một ai có thể thể đơn đả độc đấu thắng được ngươi.”

La Thanh chậm rãi nhíu mày, gã vô thức sờ lên cán đao, “Nhóc con, ngươi đến cùng là ai, nếu đã biết rõ về ta như vậy, sao còn dám giả thần giả quỷ trước mặt ta?”

“Xin đừng hiểu lầm.” Thiếu niên cười đầy chân thành, nói: “Ta tên là Cố Lưu Bạch, nhưng bình thường mọi người đều gọi ta là Cố Thập Ngũ. Ta không giết người, ta chỉ là người làm ăn ở khu vực Minh Bách Pha này, giá cả của ta rất hợp lý, người chết ở khu vực Minh Bách Pha này hầu như đều do ta chôn, ta chôn ngươi, thi cốt chắc chắn sẽ không bị dã thú đào ra.”

“Người chôn xác ở Minh Bách Pha?” La Thanh khẽ giật mình, hình như gã đã từng nghe người ta nhắc tới cái tên này, cái gì mà người chôn xác ở Minh Bách Pha có bản sự rất lớn, không chỉ có thể nhặt xác giúp người mà còn có thể giải quyết rất nhiều phiền phức.

Người đó là thiếu niên trước mắt này? La Thanh không quá tin tưởng. Lại còn định nhặt xác của gã, có thêm ngàn lần nữa thì gã cũng không tin.

Gió tuyết lại mạnh hơn chút.

La Thanh trầm mặc một lúc, đột nhiên nở nụ cười.

Gã vung tay, ném bốn đồng tiền hình vuông khoét lỗ ở giữa qua.

Cố Lưu Bạch vươn tay bắt lấy, nói: “Thừa một đồng.”

La Thanh phủi tuyết đọng trên cán đao bên thân, nói: “Nói chuyện một chút?”

Cố Lưu Bạch nghĩ một lúc, nói: “Cũng được.”

La Thanh híp mắt nhìn hắn, nói: “Nhóc con, ý của ngươi là có người muốn chặn giết ta ở chỗ này, hơn nữa ngươi cảm thấy ta chắc chắn phải chết?”

Cố Lưu Bạch đáp: “Đúng.”

La Thanh liếm khóe môi nứt nẻ, cười lạnh, nói: “Ngươi nói ngươi là người làm ăn ở Minh Bách Pha, ta chẳng quan tâm ngươi đến từ đâu, cũng chẳng cần biết ngươi làm nghề gì. Nhưng nếu ngươi đã biết hôm nay ta sẽ đi qua đây và nếu thật sự có người ở đây chặn giết ta, vậy trong mắt ta, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan tới chuyện này. Mà theo nguyên tắc của ta, nếu ta không chết, vậy ta sẽ ném ngươi vào trong cái hố này.”

Trong lúc nói chuyện, gã vẫn luôn quan sát biến hóa trên thần sắc của Cố Lưu Bạch, nhưng thần sắc của Cố Lưu Bạch lại không có biến hóa quá lớn, hắn chỉ đáp lại đầy dứt khoát: “Có thể.”

“Tiền cược mạng mà ngươi dám nhận dễ dàng như thế sao?” Mắt La Thanh bùng nổ lệ khí, “Quả là dũng cảm.”

Cố Lưu Bạch liếc mắt nhìn ra phía sau La Thanh, nói: “Ngươi có biết, Đại Đường có xây một dịch trạm cách nơi này không đến bảy mươi dặm không?”

La Thanh cười lạnh, “Ngươi định nói tới Lộ Thảo Dịch sao, nơi đó làm gì có truy binh?”

“Phía Lộ Thảo Dịch cũng có người báo tin cho ngươi sao?” Cố Lưu Bạch nhíu mày.

“Nhóc con, mẹ nó, ngươi lại dám lừa ta.” La Thanh trầm mặt xuống, đưa tay phải ra, chậm rãi phủi nhẹ tuyết trên cán đao, “Bây giờ nói cho ta biết, kẻ giết ta đang ở chỗ nào?”

“Tới rồi.” Cố Lưu Bạch phủi tuyết trên người, bình tĩnh quay người.

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.