Dưới Cửa Sổ, Mỉm Cười Giúp Lẫn Nhau (2)
Cố Lưu Bạch đang ngồi sát bên một cánh cửa sổ.
Trước người hắn là một hố lửa.
Không gian trong căn lầu quái dị này không nhỏ, có tổng cộng ba hố lửa, trong này ấm thì đúng là rất ấm, nhưng lại thiếu lỗ thông gió, ngoại trừ vị trí hắn ngồi, mấy chỗ còn lại đều bị khói bốc lên làm cay mắt.
Bên cạnh hai hố lửa khác trong lầu đều có năm sáu người ngồi vây quanh, hố lửa chỗ Cố Lưu Bạch ngồi, ngoại trừ hắn thì cũng chỉ có hai người.
Ngoại trừ nữ tử áo trắng, còn có một người đàn ông trung niên mập lùn.
Khuôn mặt người này rất tròn, hơn nữa cũng rất trắng, căn bản không giống lữ khách kinh qua đường sá xa xôi.
Hầu như lúc nào y cũng cười híp mắt, kể cả lúc nữ tử áo trắng và Cố Lưu Bạch nói về chuyện người Đột Quyết, thần sắc trên khuôn mặt y cũng không thay đổi là bao.
Chỉ là ánh mắt của y khi nhìn Cố Lưu Bạch và những người còn lại dường như luôn mang theo một chút ác ý.
Đặc biệt là lúc yên tĩnh suy tư, ánh mắt của y sẽ trở nên hết sức âm trầm.
Lúc Cố Lưu Bạch xoay người, hắn chỉ sợ người này thừa cơ đâm hắn một đao.
Người này trong mắt Cố Lưu Bạch chính là một tên “khẩu phật tâm xà” chính hiệu.
“Khẩu phật tâm xà” mặc một bộ trường bào bằng vải bông màu đen, trên nệm rơm bên cạnh y là một chiếc áo choàng màu đen được xếp gọn gàng, trong áo choàng lại có một chiếc mũ nỉ màu đen.
Trên áo choàng đen và trường bào vải bông không có nấy một vết bẩn, vô cùng sạch sẽ, nhìn qua giống như là vừa mới thay không lâu, chút sạch sẽ này hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh chung quanh, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Trên thực tế sau khi đợi được tên “khẩu phật tâm xà” này đến Minh Bách Pha, Cố Lưu Bạch đã dẫn y và nữ tử áo trắng dạo một vòng quanh Minh Bách Pha. Trước khi ngồi xuống đốt lửa, người này lại lấy một miếng vải bông mang theo bên người, cẩn thận lau sạch mọi vết bẩn dính trên quần áo, thậm chí còn lau cả đôi ủng và tấm nệm cỏ mà mình đang ngồi.
Hóa ra là một tên “khẩu phật tâm xà” mắc bệnh thích sạch sẽ.
Tên “khẩu phật tâm xà” này chẳng có nấy một lời tự giới thiệu, cứ câu có câu không nói chuyện với Cố Lưu Bạch: "Thập Ngũ ca, tòa Xuân Phong Lâu này của ngươi ở địa phương quỷ quái này chỉ sợ còn giá trị hơn cả mạng người?”
"Giá trị sao? Không nhiều lắm đâu.” Cố Lưu Bạch cũng học y, không ngừng cười,"Cũng chỉ khoảng mười mạng người, hơn nữa mấy năm gần đây cũng không còn ai muốn căn lầu này nữa.”
"Nơi đây trong tay ngươi đã biến thành hung lầu, Thập Ngũ ca thật là bản lãnh, không vào căn lầu này của ngươi thì đúng là không biết Minh Bách Pha còn có nơi tốt như thế.” “Khẩu phật tâm xà” có chút rùng mình khi thấy nụ cười của Cố Lưu Bạch, "Nhưng mà Thập Ngũ ca, lại nói, quý nhân ở Lộ Thảo Dịch đến cùng là ai, ngươi không nghe ngóng được gì sao?”
Cố Lưu Bạch cười lớn, "Đúng là không nghe ngóng được gì, chỉ xác định được rằng không hợp với biên quân bên này, người ở đó cũng không phải là biên quân.”
"Mấy người ở dưới đó vừa rồi kêu la om sòm, ăn mặc rách rưới, nhưng võ nghệ đều không thấp, theo ta thấy, nếu du kích phía biên quân một chọi một cũng không phải là đối thủ của bọn hắn.” “Khẩu phật tâm xà” uống một ngụm dầu trà mà Cố Lưu Bạch vừa rót vào bát của y, kết quả là mùi hương tanh nồng cùng vị mặn xen lẫn đắng chát khiến nụ cười của y tăng thêm phần nhăn nhó, "Đám người này từ đầu tới?”
Cố Lưu Bạch có chút bội phục tên “khẩu phật tâm xà” này.
Đây là dầu trà mà hắn cố ý cho thêm muối vào, mặt mày đã nhăn nhó như thế mà vẫn còn cười được.
Cố Lưu Bạch xoa phần quai hàm đã nhức mỏi do cười nhiều, giải thích: "Đều là người Khương tộc, quanh năm vận chuyển lông thú trên tuyến đường này giúp người Đại Thực, lúc không làm việc cho người Đại Thực, bọn hắn cũng làm dẫn đường, áp tiêu.”
"Sao Thập Ngũ ca lại biết rõ vậy?” “Khẩu phật tâm xà” cầm bát du trà lên, do dự một lúc cuối cùng vẫn buông xuống.
"Những người này thường nghỉ chân tại Minh Bách Pha, biết được cũng không phải chuyện gì lạ.” Cố Lưu Bạch khiêm tốn cười.
"Ta nghe nói người Khương tộc ở nơi này đều là kẻ hung ác, người chết dưới tay bọn hắn cũng rất nhiều.” “Khẩu phật tâm xà” nhìn Cố Lưu Bạch, "Chẳng trách mấy tên đó lúc đòi dầu trà lại phách lối như vậy.”
"Đúng, bọn hắn rất phách lối.” Lần này Cố Lưu Bạch cười chân thành hơn chút.
Đúng lúc này có người đẩy cửa đi vào, gió lạnh thấu xương khiến hắn rụt cổ lại.
Người đi vào là một nam tử có vóc người cao lớn, khoảng hai ba mươi tuổi, mặc áo da cừu, cổ áo cao, cửa tay hẹp, eo thắt dây lưng, thân dưới mặc quần bó, chân đi ủng da.
Tướng mạo người này không có gì đặc biệt, chỉ là trên mặt và cổ lại có mấy vết sẹo như là bị dã thú cào cắn lưu lại, hơn nữa người này cũng không có cánh tay phải, ống tay áo bên phải để thõng được buộc chặt vào thắt lưng.
"Thập Ngũ ca.”
Người này cũng không để ý tới người quây xung quanh hai hố lửa kia, đi thẳng tới bên cạnh Cố Lưu Bạch, khom lưng xuống nói nhỏ bên tai Cố Lưu Bạch mấy câu, sau đó thả hai túi tiền phồng to cùng một đồng tiền cạnh bát du trà của Cố Lưu Bạch. Sau đó hắn lấy một cái bát không, tự rót du trà cho mình, uống hai ngụm là hết sạch bát, sau đó quay người đi thẳng ra ngoài.
"Khẩu phật tâm xà” không tin tà, lại uống một ngụm dầu trà, kết quả phát hiện đích xác vẫn khó uống như vậy, y lại cười nhăn nhó, ánh mắt nhìn chằm chằm túi tiền và đồng tiền kia, "Thế này là có ý gì, mang tiền đến mà không để chung vào một chỗ?”
"Hai túi tiền kia là lần trước có người qua đây nợ ta.” Cố Lưu Bạch cố gắng nhịn cười, "Còn đồng tiền kia là người Khương tộc hiếu kính ta.”
“Khẩu phật tâm xà” sững sờ: "Tại sao lại hiếu kính ngươi?”
Cố Lưu Bạch nghĩ một lúc sau đó trả lời: "Có thể là vì ta luôn cười với bọn hắn?”
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 40 |