Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đa Trí Như Yêu (1)

Phiên bản Dịch · 1381 chữ

Chế giễu ta?

“Khẩu phật tâm xà” như gặp phải kỳ phùng địch thủ, y liếc mắt nhìn hai nhóm người ngồi sưởi ấm hong giày ở hai hố lửa khác nhau, "Đều là người của ngươi?”

"Có thể sử dụng, nhưng là kiểu phải cho tiền.” Cố Lưu Bạch mỉm cười nói: "Có thể giao phó tính mạng cho nhau giống như các ngươi thì chỉ có hai người, một người là Hạ Hỏa La vừa mới vào đây, còn một người chính là Chu Lư Nhi mà nàng từng gặp.”

“Khẩu phật tâm xa” nhét thêm hai khúc củi vào trong hố lửa, nghĩ một lúc, lại nói: "Vừa rồi Hạ Hỏa La nói gì với ngươi?”

"Nhiều người không lường trước được trận bão tuyết này lại mạnh đến thế, có một số thương đội vốn không định đi qua đây nhưng không có nơi nào dễ chịu hơn, thế là đều tụ tập tới nơi này.”

Cố Lưu Bạch chẳng cười nữa, xoa quai hàm, nói: "Còn có ba nhóm người nữa sẽ đến đây trước nửa đêm, trong đó có hai nhóm biết rõ đường đến, còn một nhóm thì không rõ lắm, nhưng bên trong phần lớn đều là người Đường, có không ít người tu hành.”

"Ngay cả những người chưa đến đây mà ngươi cũng có thể nắm rõ được tình hình, chỉ sợ những tướng lĩnh biên quân cũng không ngờ được ngươi lại có bản sự như này.” “Khẩu phật tâm xà” nhìn hắn thu tiền, mở miệng trào phúng: "Xem ra ngươi ở đây kiếm tiền cũng không khó, vậy sao còn để ý tới quân bổng chỉ có mấy đồng bạc lẻ của biên quân?”

Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: "Mấy năm đầu khó khăn cực kỳ, mấy năm gần đây mới khá hơn chút, huống chi tích tiểu thành đại, mấy đồng bạc lẻ cũng là tiền.”

Trong nụ cười của “khẩu phật tâm xà” nhiều thêm mấy phần ẩn ý khó nói rõ, y nói chậm lại, "Tích tiểu thành đại là một chuyện, vì ba đồng bạc lẻ mà mất đầu lại là một chuyện khác. Thập Ngũ ca, có chuyện này mà ta không hiểu, người lui tới Minh Bách Pha đều coi ngươi như phật trong miếu mà cúng bái, với năng lực của ngươi, chắc chắn ngay từ đầu đã nhìn ra rất nhiều vấn đề, vậy sao ngươi không tự mình thoát khỏi cục này?”

Cố Lưu Bạch nhìn y như nhìn một tên ngốc, "Ta rời đi gọn ghẽ, vậy các ngươi phải làm sao bây giờ?”

“Khẩu phật tâm xà” cười âm trầm, "Chúng ta có giao tình từng kinh qua sinh tử với nhau sao?”

"Các ngươi giúp ta, ta lại giúp các ngươi, thế chẳng phải là có giao tình rồi sao?” Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói.

“Khẩu phật tâm xà” nhìn hắn đầy thâm ý, "Chúng ta giết nhi tử của Phong Cẩu Bạch Mi, đám người Đột Quyết của Phong Cẩu Bạch Mi từng trải qua chiến tranh với Đại Đường chúng ta, cũng từng trải qua nội chiến Đột Quyết, mười mấy vạn người chỉ còn ba ngàn tinh kỵ, hai trăm hắc kỵ sống sót. Người lấy cái gì để giúp chúng ta đối phó với đám người này?”

Không đợi Cố Lưu Bạch trả lời, ánh mắt y lại rơi vào người nữ tử áo trắng vẫn luôn trầm mặc từ đấu đến cuối, "Hắc kỵ Đột Quyết được mệnh danh là liên chiến thiên hạ đệ nhất, hơn trăm trảm tông sư, ta từng cho rằng đó là lời bông đùa nhưng khi được chứng kiến Huyết Lang Quyết của bọn hắn, ta hiểu, danh xưng đó không phải bông đùa nói quá.”

"Có ai lại cảm thấy đó là lời bông đùa chứ?” Cố Lưu Bạch đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người của “khẩu phật tâm xà”, cười nói: "Hơn nửa năm trước, người Hồi Hột cảm thấy bọn hắn là chướng ngại, thế là đấu một hồi với bọn hắn, kết quả là ném đi nghìn bộ thi thể, còn hai trăm Hắc kỵ không thiệt hại nấy một người.”

"Vậy ta lại càng không hiểu.” Giọng “khẩu phật tâm xà” lạnh xuống, "Cho dù dựa theo tình báo mà trước đó ngươi cung cấp cho chúng ta, tình hình hiện tại là tướng lĩnh cấp cao của biên quân và La Thanh có cấu kết, quý nhân ở Lộ Thảo Dịch có ý đồ xấu, định mượn chuyện này để làm chuyện gì đó lớn hơn. Một đội quân “chó điên” từ trong luyện ngục giết tới phát cuồng, lại muốn mạng của chúng ta, đây là tình thế chắc chắn phải chết. Vì chút quân bổng đó mà ngươi muốn giúp chúng ta?”

Sắc mặt Cố Lưu Bạch trầm xuống, hắn nói: "Lương Phong Ngưng ở đây làm ám báo cũng không phải vì một chút quân bổng đó.”

"Kiêu ngạo của người Đường, trấn thủ biên cương vệ quốc, vinh quang của quân nhân hả?” “Khẩu phật tâm xà” cười châm chọc, "Hắn là biên quân, nhưng người lại không phải?”

"Các ngươi không hiểu rõ ta.” Nhìn ánh mắt âm lãnh của y, trong giọng nói bình tĩnh của Cố Lưu Bạch ẩn chứa sự tự tin cực lớn, "Theo ý của ngươi, đây là tình thế chắc chắn phải chết, nhưng ở chỗ ta thì lại không phải.”

"Tự tin vậy sao?” “Khẩu phật tâm xà” cười chân thành hơn, "Vậy ngươi nói xem ngươi muốn chúng ta giúp chuyện gì?”

Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: "Ta muốn đến Trường An.”

"Đến Trường An?” “Khẩu phật tâm xà” chợt cười lớn, "Ta có nghe lầm không?”

Sắc mặt Cố Lưu Bạch không chút thay đổi, hắn nói: "Ta sẽ giúp các ngươi chuẩn bị đầy đủ văn điệp thông quan cho tất cả mọi người, mà còn là loại chắc chắn thông qua kiểm tra thật giả.”

Tiếng cười của “khẩu phật tâm xà” chợt biến mất.

"Vậy đúng là thú vị.”

Y cười híp mắt nhìn Cố Lưu Bạch, "Để chúng ta đến Trường An, lăn lộn cùng với ngươi?”

Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: "Các ngươi giúp ta làm chuyện ta muốn làm, ta cho các ngươi thứ mà các ngươi mong muốn.”

"Chuyện này có hơi xa vời, ta cần thời gian suy nghĩ. Đúng rồi, người ở đây đều gọi ngươi là Thập Ngũ ca, cớ sao lại gọi như vậy?” “Khẩu phật tâm xà” cần thời gian để suy nghĩ, thế là y thuận miệng chuyển chủ đề, "Chẳng lẽ là vì ngươi vừa tròn mười lăm tuổi, vậy chẳng phải năm sau lại phải thay đổi cách xưng hô, gọi ngươi là Thập Lục ca?”

"Cũng không phải vậy.” Cố Lưu Bạch nói: "Đó là vì mẹ ta thích một câu nói, “Ngươi là mùng một, ta là mười lăm” (Tố nhĩ sơ nhất, ngã tựu tố thập ngũ).

“Khẩu phật tâm xà” cười nhăn trán lại, "Ý là nếu ngươi bất nhân, ta cũng bất nghĩa?”

"Không.” Cố Lưu Bạch mỉm cười nói: "Ý của mẹ ta là, nếu ngươi có lỗi với ta vào mùng một, vậy chậm nhất là ngày mười lăm, ta sẽ trả thù.”

"Mẹ ngươi dữ dằn thật đó.” “Khẩu phật tâm xà” ngẩn người, chợt nói: "Nhưng tính cách có vẻ hơi nóng vội? Chẳng phải người ta thường nói “quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” đó sao.”

Cố Lưu Bạch tiện tay nhét thêm một khúc củi khô, bình tĩnh nói: "Mẹ ta nói, quân tử chưa chắc đã sống được đến mười năm.”

"Có lý.” “Khẩu phật tâm xà” dường như đã đưa ra quyết định nào đó, nhăn mày uống cạn bát dầu trà, sau đó lấy một chiếc khăn vuông lau sạch khóe miệng mình, lại chỉ nữ tử áo trắng, nói: "Chính thức giới thiệu, ta tên là Trần Đồ, nàng tên là Âm Dao Trì. Các huynh đệ gọi ta là Đồ Tử, chúng ta cũng gọi nàng là Âm Thập Nương.”

"Cố Lưu Bạch, Cố Thập Ngũ.” Cố Lưu Bạch chỉ vào mình, nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.