Đa Trí Như Yêu (2)
"Ta nói này Thập Ngũ, dù sao cẩn thận thì đi thuyền được vạn năm, hẳn là ngươi sẽ không thấy ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ?” Trần Đồ nói.
Cố Lưu Bạch nói: "Đương nhiên là không, ta cũng không phải là quân tử gì cả.”
Trần Đồ cảm thấy có gì đó không đúng, nói thế thì có khác gì y tự nhận mình là tiểu nhân?
Lúc này, Cố Lưu Bạch gọi với vào trong, "Quý thúc, mang thịt cừu đã chuẩn bị xong ra đây.”
Trần Đồ vừa ợ một cái, miệng đầy mùi tanh, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt nướng hòa quyện với mùi hồ tiêu, y tức thì kinh ngạc, "Ở đây còn có thịt cừu nướng hồ tiêu?”
"Đây là Xuân Phong Lâu Minh Bách Pha.” Cố Lưu Bạch nói: "Ngay cả người thường ở dưới lều kia cũng có dầu trà và gà muối, nơi này có thịt cừu thì có gì là lạ?”
Nụ cười trên mặt Trần Đồ biến mất, y nhìn nhóm người quây quanh hai hố lửa khác, "Vậy bọn hắn tới đây lâu như vậy, sao lại không ăn thịt cừu?”
"Bọn hắn không nỡ.” Cố Lưu Bạch cười: "Ta thì thoải mái.”
Ông lão lúc trước mang dầu trà ra cho bọn hắn bưng một mâm gỗ lớn đi ra.
Trên mâm gỗ, thịt cừu nướng vàng óng được chất đầy như một hòn núi nhỏ, trên đỏ rải đều hồ tiêu và đủ loại hương liệu, thậm chí bên cạnh còn có một ít trái cây cắt sẵn dùng để giải ngán.
Trần Đồ nghe rõ từng tiếng nuốt nước bọt của không ít người, đồng thời bản thân cũng không chịu thua kém lại ợ một cái.
Trước khi uống dầu trà, y còn ăn hai cái bánh nướng.
"Xuân Phong Lâu!” Y nhịn không được hằn học nói: "Cái quái lâu này thế mà lại lấy tên giống tửu lâu phong nhã .”
"Tên lầu này cũng có nguồn gốc của nó, trước đó ta chưa giới thiệu, trên tường ngoài kia không biết là vị khách qua đường nào viết lên một câu “Xuân phong đưa chén rượu nồng”, hai chữ “xuân phong” viết đặc biệt xuất sắc, chỉ là bây giờ bị tuyết phủ lên, lúc ngươi vào đây không nhìn thấy được.” Cố Lưu Bạch nói: "Ta nghe nói trong thành Trường An cũng có một tòa Xuân Phong Lâu, hơn nữa trên bảng hiệu ở cửa ra vào cũng có một câu thơ như vậy. Ta đoán là người kia chắc đã từng đi qua Xuân Phong Lâu ở Trường An.”
" Xuân phong đưa chén rượu nồng/ Hồ cơ cười rót, má hồng thắm tươi. Chẳng lẽ trong Xuân Phong Lâu ở Minh Bách Pha này còn có rượu, có mỹ nữ?” Trần Đồ cười lạnh, nói. Y tức đến nghiến răng nghiến lợi, cái tên Cố Thập Ngũ này chắc chắn là cố ý.
"Đương nhiên là có, chỉ cần chịu được giá tiền.” Nhưng Cố Lưu Bạch hình như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Trần Đồ, chỉ nghiêm túc giải thích: "Hồ cơ ở đây cũng không đắt lắm, dù sao đối với người Trường An mà nói, rất nhiều người ngoại tộc đều được xưng là người Hồ, dáng dấp trái lại không khác biệt lắm với nữ tử Trường An, ở đây đắt hơn cả lại là nữ tử Trường An, Lạc Dương. Với lại, Xuân Phong Lâu ở Trường An không cho phép bán thịt ngựa và thịt bò, nhưng ở đây lại có thể ăn thịt ngựa và thịt bò, giá còn rẻ hơn thịt cừu một chút.”
"Vậy tại sao không ăn thịt bò?” Trần Đồ thốt lên một câu như thể ma xui quỷ khiến.
Cố Lưu Bạch nói: "Mẹ ta nói, tuyết lớn phải ăn thịt cừu, bổ khí, ấm người.”
"Xem ra ngươi rất nghe lời mẹ ngươi nói.” Trần Đồ lấy con dao nhỏ cắm trên mâm gỗ, chọn một miếng thịt cừu, bắt đầu từ từ ăn.
Mặc dù miệng nói là đại địch ở trước mặt, ăn no đau bụng là chuyện rất nguy hiểm, nhưng thịt cừu rắc hồ tiêu nóng hổi ở ngay trước mắt mà lại không ăn một miếng, vậy e rằng mấy ngày tới, lúc nhắm mắt lại cũng sẽ thấy thịt cừu.
Huống chi nghe nói thịt cừu nướng trong Xuân Phong Lâu ở Trường An cũng không phải ngày nào cũng có, vả lại hồ tiêu còn là gia vị hiếm có, chỉ có những quan lại quyền quý mới được thưởng thức.
Một miếng thịt cừu vào bụng, vị cay nồng kèm theo hơi nóng bốc lên trong bụng và miệng, Trần Đồ không ngừng tặc lưỡi, lúc này y cuối cùng đã hiểu vì sao lại có người để lại một câu “Xuân phong đưa chén rượu nồng” trên tường ngoài kia.
Cho dù không có Hồ cơ rót rượu, mùi vị một miếng thịt cừu này cũng như gió xuân phả vào mặt, để người ta cảm thấy ấm lòng.
"Cố Thập Ngũ, đều là người mình, ta cũng không lên mặt nói lời lừa gạt ngươi. Chuyện ngươi muốn đến Trường An, theo ý ta, chi bằng đợi đến lúc ngươi chuẩn bị đầy đủ văn điệp thông quan rồi lại nói. Hơn nữa, mặc dù ta đại biểu nhóm người chúng ta bàn chuyện với ngươi, nhưng ta cũng không thể trực tiếp đưa ra quyết định thay tất cả mọi người.” Trần Đồ nói: "Với lại, ngươi có biết chúng ta có mấy người để mà chuẩn bị đầy đủ văn điệp thông quan cho chúng ta hay không?”
"Quân đội đoán các ngươi có khoảng sáu người.” Cố Lưu Bạch chọn miếng thịt cừu nạc mỡ xen kẽ để ăn, "Ngoại trừ hai người dùng kiếm và có tiễn pháp lợi hại kia, còn có một người sở hữu đao pháp kinh người.”
Trần Đồ nói: "Đã đoán là sáu người, vậy ngoại trừ ba người mà ngươi vừa nói, ba người còn lại có bản sự thế nào, bọn hắn có biết không?”
"Bọn hắn không rõ.” Cố Lưu Bạch xoa quai hàm, nở một nụ cười tươi, "Nhưng ta đoán các người hẳn là có chín người, trong chín người này có một người cực kỳ am hiểu về cơ quan mai phục, còn có một người hẳn là có thể bắt chước đủ loại âm thanh.”
Biểu lộ trên mặt Trần Đồ không có chút thay đổi nào, y vẫn duy trì bộ mặt mỉm cười giống như trước, nhưng trong lòng đã có chút kinh hãi.
Cuối cùng y đã hiểu vì sao những người ngoài kia ai ai cũng hung dữ, nhưng khi đến nơi này lại không dám nói chuyện lớn tiếng.
Người này chẳng khác gì Yêu!
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 35 |