Quân Khí Hoành Đại Hoang (1)
"Thật ra ngươi cũng là cao thủ dùng đao, đúng chứ?” Trần Đồ cúi đầu ăn một miếng thịt cừu, đột nhiên cảm thấy có chút tổn thương lòng tự ái, thế là nhịn không được nói.
Cố Lưu Bạch khẽ giật mình.
Trần Đồ híp mắt cười nói: "Hơn nữa ngươi còn dùng đao bằng tay trái.”
Cố Lưu Bạch cau mày nói: "Làm sao ngươi biết?”
Trần Đồ cong ngón tay gõ vào khúc củi, nói: "Vậy ngươi nói trước, vì sao lại nghĩ rằng chúng ta có chín người?”
"Ta đoán dựa trên phong cách hành sự của các ngươi.” Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: "Các người thích đánh lạc hướng người khác, nhưng lại thích chuẩn bị thêm đường lui. Dựa theo ghi chép trong hồ sơ quân đội, các ngươi thường chia ra thành hai người một tổ, hành động ở ba nơi, nhưng ta cảm thấy dựa theo phong cách của các ngươi, mỗi tổ có thể sẽ có có thêm một người phối hợp tác chiến.”
“Suy đoán này không hợp lý lắm.” Trần Đồ lắc đầu nói: “Người giống như chúng ta có muốn thêm một người cũng khó, lại nói, dù có người ẩn nấp âm thầm, vậy sao không phải là mỗi tổ có thêm hai người, với lại vì sao không phải là có thêm một tổ?”
Cố Lưu Bạch cười nói: “Xem ra ta đoán sai, vậy sao ngươi biết ta là cao thủ dùng đao, hơn nữa còn là dùng đao bằng tay trái?”
Trần Đồ có hơi khựng lại, y liếc nhìn Cố Lưu Bạch, càng nhìn càng cảm thấy người này xấu tính.
“Thời tiết như này, không cưỡi ngựa, đi bộ hơn hai mươi dặm đường núi, không đổ chút mồ hôi nào, người bình thường dù có khổ luyện đến đâu, không có pháp môn chân khí cao thâm cũng không thể luyện được.”
Y hít một hơi thật sâu, cười lạnh nói: “Lúc trước, Lương Phong Ngưng là giáo đầu của Sơn Âm Vệ, pháp môn luyện khí của Sơn Âm Vệ rất cao minh, ta còn nghe nói, sở dĩ Lương Phong Ngưng tới nơi này làm ám báo là bởi có người trong Sơn Âm Vệ xúi giục, đấu đao pháp thắng người nào đó thuộc thế gia vọng tộc ở Trường An, khiến cho người đó mất hết mặt mũi. Ngươi chắc chắn được chân truyền của Lương Phong Ngưng.”
“Chuyện này trái lại không khó để suy luận.” Cố Lưu Bạch duỗi tay trái, “Mấu chốt là sao ngươi biết ta dùng đao bằng tay trái?”
“Ngươi bưng bát uống dầu trà, đốt củi đều dùng tay phải, nhưng những thứ ngươi mang theo bên mình, kể cả túi tiền của ngươi đều được đặt ở vị trí thuận tiện cho tay trái dễ dàng cầm được.” Trần Đồ chế giễu nói: “Thế chẳng phải chứng tỏ, thực ra ngươi thuận tay trái hơn tay phải sao.”
“Lợi hại!” Cố Lưu Bạch bội phục nhìn Trần Đồ, “Xem ra không thể qua mắt được người thực sự thông minh.”
“Ăn no rồi, ta ra ngoài đi vòng cho tiêu bớt.” Trần Đồ một tay xoa bụng, một tay cầm áo choàng và mũ nỉ từ nệm cỏ bên cạnh lên, nói một câu rồi lập tức đi ra ngoài.
Sau khi y ra ngoài được một lúc, Cố Lưu Bạch mới đột nhiên nở nụ cười, hỏi nữ tử áo trắng tên là Âm Thập Nương, “Bình thường Trần Đồ huynh cũng rất sĩ diện có phải không?”
Âm Thập Nương như phát hiện ra gì đó, khẽ nhíu mày, nói: “Cũng không hẳn, chỉ là có hơi hiếu thắng.”
Cố Lưu Bạch cười lớn, “Bên ngoài rất lạnh, ta đoán là hắn sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”
Trần Đồ khoác thêm áo choàng, đội mũ lên đầu, đi thẳng đến chỗ một đoàn thương lái đang nghỉ ngơi.
Đoàn thương lái kia đang ăn uống trong mấy cái lều tự dựng lên, mấy chục người nhóm mấy đống lửa, trên đó đặt không ít nồi đồng. Bọn hắn xua ngựa ra vòng ngoài để chắn gió, từng bãi phân ngựa trên mặt đất giống như tấm bình phong thiên nhiên cản bước người thích sạch sẽ.
Trước đó, Trần Đồ đi ngang qua nơi này cũng không ngó vào xem mấy đống lửa đó, hiện tại đi đến phía trước, mặc dù đống phân ngựa này đã sớm đông cứng lại như đá nhưng y vẫn có chút do dự.
Đúng lúc này có người trong đoàn thương lái đi ra, hình như là muốn dắt mấy thớt ngựa đi ăn cỏ. Trần Đồ thấy thế liền vẫy tay gọi người đó, ném mấy thứ qua, “Huynh đài, cho mượn chỗ hỏi chút chuyện.”
Một hán tử có tướng ngũ đoản (1) từ trong đoàn thương lái ra ngoài lều, nhìn Trần Đồ lén lén lút lút vốn đã không vui, nhưng nhìn kỹ thấy đối phương là người Đường, lại nhìn thứ mà đối phương ném tới, hắn lập tức trở mặt tươi cười, “Khách khí, có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhân của bọn ta buôn bán da lông, lần này cử bọn ta tới đây xem trước, bọn ta đến đây, có một thiếu niên tên là Thập Ngũ ca tự xưng là thông thạo chốn này, vừa rồi hắn còn dẫn bọn ta đi lòng vòng quanh đây, hình như cũng nhận biết các ngươi.” Trần Đồ nhỏ giọng nói như thể sợ người khác nghe thấy, “Ta thấy người này xa xỉ vô cùng, không ngờ lại nướng một mâm cừu lớn ở trên cái lầu kia, ta chỉ muốn hỏi người này có thật sự tài giỏi như hắn khoe khoang hay không? Với lại, trước đó ta có nghe người ta nói hình như người này dùng đao rất lợi hại, không biết có thật là như vậy không?”
“À, ta tưởng là chuyện gì.” Trước đó, hán tử trong đoàn thương lái còn cảm thấy mấy đồng tiền này có chút “phỏng tay”, không dám tùy tiện nhận, nhưng nghe Trần Đồ nói xong, hắn lập tức nhét mấy đồng tiền này vào trong ngực, “Người ngươi nói tới là Cố Thập Ngũ, ngươi chớ thấy hắn nhỏ tuổi mà lầm tưởng, người này là nhân vật hung ác, hắn làm ăn nói một không hai, kể cả người chết cũng không lừa gạt, hắn thật sự có bản lãnh. Ta thấy hắn nguyện ý dẫn đường cho các ngươi, xem ra các ngươi không phải mấy kẻ buôn bán mấy loại lông tạp nham không đáng tiền, chỉ sợ là lông chồn thượng đẳng, đúng chứ? Nhưng ai nói lung tung với ngươi là hắn dùng đao lợi hại vậy, trong vòng bán kính hai trăm dặm quanh đây, người thường xuyên đi qua chỗ này, có ai lại không biết Quách Bắc Khê từng dạy hắn luyện kiếm mấy năm.
“Hắn dùng kiếm?” Mặt Trần Đồ nóng bừng, nhưng chợt cảm thấy cái tên Quách Bắc Khê này hình như có chút quen tai, “Quách Bắc Khê là ai?”
Hán tử trong đoàn thương lái này nói: “Nghe nói là kiếm khách nổi danh ở Lạc Dương, không biết tại sao lại tới nơi này, hình như lúc tới đã bị lao phổi, sống được mấy năm, không chữa khỏi đã chết.”
“Kiếm khách nổi danh ở Lạc Dương, Quách Bắc Khê?” Sắc mặt Trần Đồ lập tức thay đổi, "“Giao long da cứng gai tật lê, Chim trĩ ngậm hoa trắng đuôi xòe”, là Lạc Dương Thương Lãng Kiếm Tông, Quách Bắc Khê?”
“Gai gì, đuôi gì?” Hán tử thương lái tỏ vẻ khó hiểu, “Ta không biết mấy cái này, ta chỉ biết là người này rất lợi hại, hai năm trước khi hắn chết, đi đứng còn chẳng vững, thế mà có thể đâm chết một nhân vật hung ác chỉ với một cây gậy trúc.”
…
-------------------------
(1); Tướng ngũ đoản: Là tướng của người có đầu, mặt, tay, chân và thân người đều ngắn.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 35 |