Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân Khí Hoành Đại Hoang (2)

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Một luồng khí lạnh theo tiếng mở cửa cót két tràn vào trong Xuân Phong Lâu.

Trần Đồ đi ra ngoài rồi quay lại vẫn giữ nụ cười mỉm quen thuộc trên khuôn mặt, nhưng cho dù là người ở quanh hai hố lửa kia cũng nhìn ra y cười rất gượng gạo.

“Xuôi bụng nhanh thế.” Cố Lưu Bạch cười nói, “Theo lý mà nói, hai cái bánh nướng bị ngâm trong dầu trà phải nghẹn ở cổ họng rất lâu mới đúng chứ.”

“Ta…” Trần Đồ ngồi xuống, không vệ sinh áo choàng và giày của mình ngay mà đột nhiên ỉu xìu như phao xì hơi, “Cuối cùng thì làm sao ngươi biết chúng ta có chín người, ta thực sự nghĩ mãi không ra sơ hở xuất hiện ở chỗ nào.”

Cố Lưu Bạch giả vờ kinh ngạc, “Chẳng lẽ là ta đoán đúng.”

“Thập Ngũ ca, đều là người mình, đừng có như vậy, mất mặt lắm.” Trần Đồ cố gắng để mình mỉm cười dịu dàng hơn chút, “Hơn nữa ta đã hỏi rõ rồi, ngươi không dùng đao mà dùng kiếm.”

Trước đó khi Trần Đồ và Cố Lưu Bạch nói chuyện, Âm Thập Nương vẫn giữ im lặng tuyệt đối, nhưng mới vừa nhắc tới chữ “kiếm”, hai hàng lông mày của nàng lại nhướn lên, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, “Hắn luyện kiếm?”

“Nghe ngóng tin tức ở nơi này quả thực là việc tương đối dễ dàng.” Trần Đồ nhìn nàng một cái, nói: “Trước đó ta cảm thấy ánh mắt của đám thương lái kia khi nhìn hắn có chút không đúng, đoán là bọn hắn biết nhiều hơn những người khác, mới vừa rồi ta đi hỏi một chút, ta đoán là ngươi không thể nào ngờ được, người ở đây dạy hắn kiếm pháp lại là Quách Bắc Khê, hơn nữa Quách Bắc Khê cũng chết bệnh ở nơi này.”

Cố Lưu Bạch gật đầu nói, “Đây quả thực không phải bí mật gì.”

Âm Thập Nương hít một hơi thật sâu, dường như không thể tin nổi, “Chủ nhân danh kiếm Xuân Phường, Lạc Dương Thương Lãng Kiếm Tông, Quách Bắc Khê?”

“Đúng.” Cố Lưu Bạch bình tĩnh gật đầu, nói: “Chỉ là lúc hắn tới đây cũng không có nhiều danh khí, cho nên cũng không có mấy người để ý tới hắn.”

“Ngươi thấy có trùng hợp không.” Trần Đồ liếc mắt nhìn Âm Thập Nương, “Người mà năm xưa ngươi không rõ tung tích, thế mà cuối cùng lại tới nơi này.”

Cố Lưu Bạch nhìn Âm Thập Nương, hơi kinh ngạc,

“Ngươi là người quen cũ của hắn?”

“Ta chưa từng gặp hắn.” Âm Thập Nương lắc đầu, “Ta chỉ không hiểu, một kiếm khách nổi danh như mặt trời ban trưa năm xưa, tại sao lại đột nhiên biến mất, rồi lưu lạc tới nơi này.”

Cố Lưu Bạch nhìn nệm cỏ bên cạnh.

Mặc dù Âm Thập Nương vẫn biểu hiện bình tĩnh như thường, nhưng Cố Lưu Bạch lại cảm thấy tấm nệm cỏ mà nàng đang ngồi rung lên nhè nhẹ.

“Mấy chuyện này cũng không quan trọng.”

Cố Lưu Bạch đã hết hứng trêu chọc Trần Đồ, hắn bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Ta không muốn lãng phí thời gian với các ngươi nữa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai trước khi mặt trời mọc, Hắc kỵ Đột Quyết sẽ tới nơi này.”

“Nhanh vậy sao?” Nụ cười bên khóe miệng Trần Đồ co quắp lại.

“Người của ta đã nhìn thấy phong hỏa truyền tin của bọn hắn.” Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: “Bọn hắn sẽ chuẩn bị trong vòng một đêm, ngày hôm sau, bất kể bão tuyết có ngừng hay không, bọn hắn cũng sẽ chạy tới nơi này. Dựa theo thói quen hành sự của bọn hắn, bọn hắn sẽ giết toàn bộ người Đường gặp được ở ven đường.”

Trần Đồ híp mắt lại, “Mặc kệ có quan hệ hay không, giết chết toàn bộ?”

Cố Lưu Bạch không trả lời vấn đề của y, chỉ tiếp tục nói: “Hỏa Phi Long của Hắc kỵ Đột Quyết là loài ngựa cổ xưa nhất Sa Châu, trong thời tiết cực lạnh này, không có loài ngựa nào có thể chạy vượt được Hỏa Phi Long. Hơn nữa cho dù trong các ngươi có người đặc biệt lợi hại, may mắn có một hai người trốn được, thì bọn hắn cũng sẽ đồ sát người Đường cho hả giận đến tận mùa xuân năm sau. Hơn nữa, trong thời gian này, bọn hắn chắc chắn sẽ liên tục quấy nhiễu cứ điểm biên quan của chúng ta.”

“Những người này đúng là điên cuồng.”

Sắc mặt Trần Đồ tối sầm lại tựa như sắp có dông bão.

Nhưng trong lòng y hết sức rõ ràng, nếu mình là thủ lĩnh người Đột Quyết thì y cũng sẽ làm như vậy.

Không thể hiện đủ sự hung tàn và sức mạnh, không thể gây ra khốn nhiễu cho biên quân Đại Đường vào mùa đông, vậy đầu xuân sang năm, biên quân Đại Đường sẽ mau chóng tụ tập sức mạnh, tiến hành bao vây tiêu diệt bọn hắn.

Trái lại, nếu như bọn hắn chặn được biên quân Đại Đường khuếch trương thế lực, vậy với người Hồi Hột và người Đại Thưc mà nói, bọn hắn sẽ có giá trị tồn tại.

“Bất kể là những đại nhân vật trong biên quân hay là quý nhân trong Lộ Thảo Dịch, bọn hắn và ta đều tinh tường cách hành xử của đám người Đột Quyết này, bọn hắn rất rõ sau khi nhi tử của Phong Cẩu Bạch Mi bị giết chết, đám người Đột Quyết này sẽ làm ra chuyện gì.”

Cố Lưu Bạch cười lạnh, “Hiện tại ta không có thời gian để nghĩ xem bọn hắn có thể nhận được lợi ích gì từ trong chuyện này, ngươi đã đại biểu Âm Sơn Nhất Oa Phong tới đây đàm luận với ta, như vậy bây giờ ta cũng nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi không có đủ thành ý, vậy trước khi trời sáng, ta sẽ tách mình khỏi chuyện này.”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.