Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Hỏa Đạp Tuyết Hành (1)

Phiên bản Dịch · 1224 chữ

Trần Đồ cười cực kỳ âm trầm.

Đống lửa trước người y cũng đã dần tàn.

“Chẳng phải là ngươi muốn tới Trường An sao?”

Y liếc mắt nhìn nữ tử áo trắng, sau khi thấy nữ tử áo trắng gật đầu, y chậm rãi nói với Cố Lưu Bạch, “Vậy ta cho ngươi chút thành ý, chỉ cần ngươi có thể lấy được văn điệp thông quan, chúng ta có thể hộ tống ngươi tới Trường An, nhưng sau khi tới Trường An, chúng ta có giúp ngươi làm việc nữa hay không, vậy đợi đến Trường An lại bàn tiếp.”

Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: “Có thể.”

Trần Đồ nghĩ một lúc lại nói: “Nhưng ta cũng có một điều kiện.”

Cố Lưu Bạch nhìn y, nói: “Ngươi nói.”

“Chúng ta cũng không phải là người thích chịu thua thiệt, nếu ngươi đã có đường dây ở nơi này, vậy ai là người đứng sau tính toán chúng ta, đến lúc đó ngươi phải giúp chúng ta điều tra ra.” Trần Đồ cười để lộ hàng răng trắng sáng, “Đến lúc đó chúng ta phải đến tận nơi tính sổ với bọn hắn.”

“Với ta, chuyện này còn khó hơn cả việc ta đi đối phó với đám người Đột Quyết.” Cố Lưu Bạch nói thẳng, “Phải cho ta thêm chỗ tốt.”

“Có thể.” Trần Đồ không cảm thấy bất ngờ, nói: “Vậy ngươi muốn gì.”

“Đợi xử lý xong chuyện Đột Quyết lại nói.”

Cố Lưu Bạch suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Ngày mai sau khi mặt trời mọc, ta để người mà bọn hắn phái tới đến Xuân Phong Lâu đàm luận với ta. Nếu như có người gây chuyện, vậy phải nhờ tới các ngươi.”

“Chúng ta không am hiểu âm mưu tính toán, nhưng giết người lại là chuyện chúng ta am hiểu.” Trần Đồ hơi nheo mắt lại, “Chúng ta cũng biết một ít về Phong Cẩu Bạch Mi, nhi tử của hắn chết, còn có thể đàm luận sao?

“Đương nhiên là đàm luận được, cứ tin ở ta.” Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: “Chỉ cần cho hắn thứ còn quan trọng hơn cả một đứa con trai thì tự nhiên có thể đàm luận.”

Trần Đồ không nói gì thêm.

Y đứng dậy.

Âm Thập Nương ngẩng đầu lên, “Nói xong rồi?”

Cố Lưu Bạch có chút ngạc nhiên, “Ngươi không nghe?”

Âm Thập Nương gật đầu, “Đang nghĩ tới chuyện khác.”

Trần Đồ cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng Cố Lưu Bạch lại có cái nhìn khác biệt về vị Đại kiếm sư này.

Mặc kệ chuyện sắp phải rơi đầu, đi nghĩ chuyện khác.

Mẹ nó, đúng là lợi hại!

Trời còn chưa sáng, tuyết đã ngừng.

Cuồng phong còn đang gào thét, khí lạnh buốt giá thổi sa mạc tuyết thành từng gợn sóng.

Trong bóng tối, có hai trăm kỵ quân đạp tuyết đi ra từ phía Dã Lang Lĩnh, tạm dừng chân tại một điểm tránh gió cách Thứ Cốt Câu không tới ba mươi dặm.

Những kỵ quân này đều cười trên mình loài ngựa Sa Châu thuần chủng có màu đỏ rực. Ở Đại Đường, loài ngựa này có biệt danh là “Hỏa Phi Long”, trên thị trường giá mỗi con đều cao đến kinh người.

Thế mà lúc này lại có nhiều chiến mã đỏ rực như vậy tụ tập lại một chỗ, nhìn qua giống như là từng ngọn lửa lớn đang rực cháy trên băng tuyết.

Mà người cưỡi “ngọn lửa” này đều mặc giáp da màu đen, mặt ngoài lớp giáp da dày đều có phù văn đặc biệt, mặt trong có lớp lót bằng lông cừu. Trong bóng tối và cái lạnh bao trùm, không có người nào trong đoàn kỵ quân này co ro người lại.

Kỵ binh cầm đầu có thân hình cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt hơi hõm vào trong, tạo cảm giác âm trầm cho người nhìn, hai hàng lông mày của gã không phải do tuyết phủ lên mà trời sinh đã có màu trắng. Gã chính là A Sử Na Diệp Hạ, “Phong Cẩu Bạch Mi” đại danh đỉnh đỉnh, thủ lĩnh của ba ngàn người Đột Quyết lưu lạc nơi đây.

Sau một lúc lâu, lại có một đoàn kỵ quân đen kịt xuất hiện phía sau bọn hắn.

Nhóm kỵ quân này cũng có hơn hai trăm người, nhưng số lượng chiến mã lại không dưới năm trăm con.

Chiến mã của nhóm kỵ quân này cũng là ngựa Sa Châu, nhưng lại là màu nâu, kỵ binh trên chiến mã cũng không mặc giáp da màu đen mà mặc đủ loại áo da cực dày ở trên người, chỉ buộc thêm một miếng sắt ở các bộ phận yếu hại như trước ngực, sau lưng.

Sau khi nhóm kỵ quân này dừng lại, một người trẻ tuổi dáng hình khôi ngô, cao lớn hơn cả A Sử Na Diệp Hạ xuống ngựa, đi tới bên trái chiến mã của A Sử Na Diệp Hạ.

Người trẻ tuổi này có gương mặt giống A Sử Na Diệp Hạ tới bảy, tám phần, chỉ là lông mày không phải màu trắng, hơn nữa bên trái phần trán có một vết bớt màu đỏ tươi.

Hắn chính là con trai thứ ba của A Sử Na Diệp Hạ, A Sử Na Ôn Phó.

“Phụ thân, giết gà không cần dao mổ trâu, thực ra ngài không cần tự mình tới đây.” A Sử Na Ông Phó nhìn khuôn mặt bị mũ trụ ép chặt có hơi biến dạng của phụ thân mình, nói: “Hơn nữa, vết thương cũ của ngài…”

“Không cần nói nhiều.”

A Sử Na Diệp Hạ khẽ vươn tay, trực tiếp cắt đứt lời nói của hắn, sau đó mở hàm thiếc của con chiến mã dưới thân, lấy một nắm yến mạch từ trong túi thức ăn, đưa đến miệng nó: “Cái thời tiết quái quỷ này, chỉ có thể để ngươi chạy chậm lại, thật là biệt khuất cho ngươi. “

Chiến mã dưới người gã thở ra một luồng khí trắng, hưng phấn đạp vó ngựa, tựa như hận không thể lập tức có quân địch để nó trùng sát một phen.

A Sử Na Ôn Phó có chút không vui, hỏi một tên tùy tùng ở bên cạnh A Sử Na Diệp Hạ, “Lúc nào tiểu tử Liễu Mộ Vũ kia mới đến?”

Tên tùy tùng kia dường như vô cùng hiểu A Sử Na Ôn Phó, trước tiên lấy một cái bánh từ trong túi da tùy thân ném qua cho A Sử Na Ôn Phó, sau đó mới nói: “Chắc chỉ một lúc nữa.”

A Sử Na Ôn Phó nhận miếng bánh, bắt đầu ăn ngấu nghiến, trong thời tiết ngay cả nước cũng đóng thành băng như này, miếng bánh này cắn được mấy miếng đã đông cứng lại như đá, cắn vào đau răng nhưng A Sử Na Ôn Phó lại chẳng thèm để ý chút nào.

Hắn ăn xong miếng bánh, đuôi lông mày không nhịn được dướn lên, đúng lúc này, trong gió tuyết truyền tới tiếng vó ngựa đạp tuyết, tên tùy tùng kia lập tức cười lớn, nói: “Quân sư đến rồi.”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.