Lý Hạ Mai (2)
Đoàn người lại lên đường.
Vì chuyện vừa rồi, cả đám người không còn tâm trạng nói chuyện, cúi đầu đi theo hai ông cháu Chu Tam Cát, bầu không khí vô cùng im lặng.
Đi được một đoạn không xa, mọi người men theo một con dốc thoai thoải đi ra khỏi rừng cây.
Dưới dốc, một ngôi nhà tranh ẩn hiện trong màn sương mù.
Trong màn sương mờ ảo dường như còn có những ngôi nhà khác san sát nhau dọc theo con đường.
Chu Xương được Chu Tam Cát cõng trên lưng, đi ngang qua ngôi nhà tranh đó.
Hắn cảm thấy Chu Tam Cát, người có thể cõng hắn một cách dễ dàng suốt dọc đường, lúc này cơ thể lại run nhẹ, dường như có chút đuối sức.
Lão già gầy yếu này mượn thế của Chung Quỳ nên mới có thể cõng hắn đi một quãng đường dài như vậy, bây giờ Chu Tam Cát bỗng nhiên đuối sức, khiến trong lòng Chu Xương nảy sinh dự cảm chẳng lành.
Hắn còn chưa kịp hỏi, Chu Tam Cát đã hạ giọng, chủ động nói với hắn: “Cháu út, mắt ông không nhìn rõ nữa rồi, thằng rùa con kia bị dọa tè ra quần, e là khiến Chung đại gia thấy dơ bẩn, chắc nó sắp bỏ đi rồi…”
Chu Xương nghe vậy, lập tức nhìn về phía đôi "mắt mực" của Chu Tam Cát, hồng quang dính trên đôi mắt được vẽ bằng bút lông lúc này trở nên mờ nhạt, màu đen của mực dần lộ ra.
Hồng quang đang biến mất.
Hắn lại nhìn lá phướn trắng trong tay mình, khuôn mặt hoa vẽ trên phướn cũng trở thành một mảng màu mờ nhạt, và dần dần phai màu trên lá phướn.
“Phải chuẩn bị chạy rồi…” Chu Tam Cát thầm nhắc nhở hắn.
“Được.” Chu Xương nắm chặt cán phướn trong tay hơn.
Mà đám người phía sau cũng không phải kẻ ngu, bọn họ vây quanh hai ông cháu, căn bản không để cho hai người rời khỏi tầm mắt của họ.
Khuôn mặt hoa trên phướn càng lúc càng mờ, Chu Xương cảm thấy lão già dưới thân mình đều run rẩy sau mỗi bước đi.
Hắn mím chặt môi, những sợi tơ trong suốt bao phủ toàn thân, Chu Xương dùng ý thức của mình để điều khiển những sợi tơ đó.
Thông qua những sợi tơ đó, hắn có thể điều khiển thân thể này như điều khiển rối dây, nhưng hắn không biết ý thức của mình có thể điều khiển thân xác này trong bao lâu?
“Cái sân này… Sao vẫn còn ở đây?!”
Lúc này, giọng nói hơi kinh hãi của Tôn Diên Thuận bỗng vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
Mọi người trong màn sương nghe thấy thì đều dừng bước.
Chu Xương quay đầu theo ánh mắt của Tôn Diên Thuận, nhìn về phía bên trái con đường đất.
Ở đó có một ngôi nhà tranh với tường làm bằng cành cây đan xen, cổng được lợp bằng cỏ tranh.
Trong sân có vài gian nhà tranh, cánh cửa gỗ của những gian nhà tranh có cái mở hé, có cái đóng chặt.
Ở góc sân đầy bùn đất là một cây táo, mùa này cây táo chỉ còn trơ lại cành nhánh xù xì, không còn một chiếc lá nào.
Dưới gốc táo đặt một cái chum, bên cạnh chum có hai cái chậu gỗ lớn, một chậu đựng đầy nước, hơi nước bốc lên nghi ngút, một cái chậu khác thì chất đầy những miếng thịt được chia cắt gọn gàng, rất có trật tự.
Cảnh tượng trong sân này thoạt nhìn giống như chủ nhà vừa mới mổ thịt gia súc, chia cắt thịt xong rồi bỗng nhiên gặp chuyện gì đó, vội vàng rời khỏi sân, ngay cả cổng cũng không kịp đóng.
Chu Xương nhìn tim phổi, dạ dày treo trên cành táo, chỉ thiếu mỗi một bộ lòng, đồng tử hắn co rút dữ dội, một đáp án đã hiện ra trong đầu…
Lúc này, tên thanh niên gầy bỗng kêu lớn: “Đầu! Đầu! Đầu! Cái xác không tim không phổi kia… Cái đầu của hắn!”
Cùng với tiếng hét lớn của tên thanh niên gầy, Chu Xương quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trong đống thịt đó có nửa cái đầu người bị chẻ đôi của thi thể treo trên cây lúc trước…
Một luồng hàn khí từ xương sống hắn dâng lên, xuyên thẳng qua xương sống, như muốn xốc tung đỉnh đầu!
“Gừ…”
“Gâu… Gừ… Gâu”
“Gâu gâu gâu!”
Tiếng chó sủa dữ dội vang lên trong sân ngay lúc tên thanh niên gầy hét lớn!
Nhưng trong sân của căn nhà tranh mà Chu Xương nhìn thấy không hề có bóng dáng một con chó nào!
Nhưng theo tiếng chó sủa vang lên, một người phụ nữ tóc tai rối bù đột nhiên xuất hiện giữa đám người.
Mái tóc rối dài đến eo che kín mặt ả, ả mặc một chiếc áo bông gấm đen thêu chữ Thọ, bụng hơi nhô lên.
Ả đang đứng sau lưng tên thanh niên gầy, đột nhiên giơ tay lên!
Một con dao nhọn xuyên qua gáy tên thanh niên gầy, mũi dao lộ ra từ cổ họng y!
Máu theo mũi dao bắn tung tóe ra phía trước!
Con dao lạnh lẽo đó cứa dọc theo cổ tên thanh niên gầy, cắt ngang từ trước ra sau, máu tươi đầm đìa hòa lẫn với đủ loại dịch thể, nhuộm bẩn chiếc áo bông rách nát trên người tên thanh niên gầy!
“Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc!”
Tiếng cười như cú phát ra từ miệng "Lý Hạ Mai".
Ả rút dao ra, ngửa mặt cười lớn.
Âm phong thổi tung mái tóc dài của ả, để lộ ra miệng ả, một đôi môi tím đen đã mọc đầy răng nanh của động vật ăn thịt!
Bẹp!
Tên thanh niên gầy người ướt sũng máu ngã xuống đất.
Bóng dáng của Lý Hạ Mai chập chờn trong màn sương, chợt biến mất.
Ngay sau đó, ả bước qua chiếc quan tài mỏng manh, bỗng nhiên máu đen ồ ạt chảy ra từ mắt, tai, miệng, mũi của "người khiêng kiệu" đang đứng ngây ngốc trước quan tài, hắn ta há to miệng, phát ra tiếng "ọc ọc".
Vết máu thẳng tắp từ cổ hắn ta kéo dài xuống dưới!
Nỗi sợ hãi mãnh liệt mà Lý Hạ Mai mang đến hóa thành lưỡi dao vô hình, lại thật sự cắt đôi lồng ngực hắn ta!
“A a a a a a! Tao liều mạng với mày!”
Một “người khiêng kiệu” khác ở phía sau quan tài điên cuồng hét lớn, cầm phác đao đơn giản trong tay, bổ thẳng một nhát vào mặt Lý Hạ Mai!
Lý Hạ Mai không thèm tránh né!
Phác đao bổ xuống từ đỉnh đầu ả, nhưng chỉ bổ trúng không khí vô hình, một ngọn gió thoảng qua, Lý Hạ Mai không hề hấn gì, đưa bàn tay xanh đen như chân gà ra, móc ruột người khiêng quan tài kia!
"Ả" lướt qua quan tài, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, tân nương ngồi yên trong quan tài không hề bị Lý Hạ Mai liếc mắt nhìn một cái.
"Khuôn mặt giấy" dán trên mặt tân nương đảo mắt, nó khẽ thở ra một hơi, hai phu kiệu bị móc ruột đã ngã xuống đất bất tỉnh, lại bỗng nhiên ngồi dậy.
Khoang bụng lõm xuống của bọn họ được một hơi đó lấp đầy, làn da tái nhợt phản chiếu ánh sáng của giấy.
"Phu kiệu" lại một lần nữa khiêng quan tài, lắc lư tiến về phía trước trong màn sương đen.
Còn Chu Xương, Chu Tam Cát và Tôn Diên Thuận, đã chạy mất dạng khi Lý Hạ Mai vừa xuất hiện.
Đăng bởi | DiddyVN |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |