Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Hạ Mai (1)

Phiên bản Dịch · 1427 chữ

“Tam nhân thành hổ, chúng khẩu thước kim. Tin đồn được lặp lại ngàn lần, vậy mà thật sự có thể biến thành sự thật…” Ánh mắt Chu Xương trở nên sâu thẳm.

“Đúng là vậy.”

Chu Tam Cát nghe tiếng, cười do dự, nói: "Cháu út của ông sao nói chuyện lại văn vẻ như vậy? Khác hẳn với con trước đây.”

Lão dừng một chút, hạ giọng xuống: “Vợ chưa cưới của con… Bây giờ chắc không phải Tưởng Ma, nếu bây giờ nó là Tưởng Ma, vở tuồng này diễn không nổi, Tưởng Ma vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ có người chết.

Giống như Lý Hạ Mai… Bình thường người sống không thấy được bộ dạng có lý trí, biết nói lý lẽ của chúng, giống như người ta sẽ không nói chuyện với con heo sắp bị làm thịt.”

“Tưởng Ma không có lý trí?” Chu Xương cau mày hỏi.

Chu Tam Cát lắc đầu: “Nghe nói chúng giết người chính là để duy trì lý trí của mình. Nhưng khi chúng có lý trí lại chẳng khác gì những thứ bình thường, sẽ không để con nhận ra chúng là Tưởng Ma.”

“Nói cách khác, cái ‘mặt giấy’ kia hiện tại không phải Tưởng Ma, nhưng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng nó là Tưởng Ma…”

Chu Xương hiểu ý Chu Tam Cát, hắn còn muốn hỏi lão thêm về Lý Hạ Mai và Tưởng Ma, thì phía sau bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Hắn nằm trên lưng Chu Tam Cát, quay đầu lại theo lão thì thấy Tôn Diên Thuận và hai tên đồ đệ bỏ lại quan tài, hoảng hốt chạy tán loạn, chỉ còn lại tên đồ đệ gầy yếu hơn đứng tại chỗ.

Tên đồ đệ đó nắm một sợi dây dài trong tay, ngửa đầu, há to miệng nhìn lên tán cây lớn trên đầu, y kêu lớn, không nói nên lời, cả người run rẩy như sàng gạo, lộ rõ vẻ kinh hãi!

Trong bóng tối chỉ thấy màu đỏ sẫm lờ mờ của sợi dây dài, chất lỏng sền sệt theo sợi dây dính đầy lòng bàn tay của tên thanh niên gầy.

Chu Tam Cát cởi đèn bão trên eo xuống, đưa lên phía trước, Chu Xương lập tức nhìn thấy trên sợi dây dính đầy mỡ màu vàng trắng, kéo dài đến tán cây trên đỉnh đầu tên thanh niên gầy.

Trên tán cây treo một "người" đang đung đưa!

Sợi dây đó, nói đúng hơn là sợi ruột đó, rơi xuống từ trong bụng "người" kia!

Lúc này vẫn còn máu đỏ sẫm không ngừng nhỏ giọt tí tách từ trong khoang bụng của thi thể treo trên tán cây, nhỏ đầy đầu và mặt tên thanh niên gầy, nhuộm đỏ cả khuôn mặt y!

“A! A…”

“Trong bụng hắn chỉ còn ruột!”

“Có thứ gì đó móc hết nội tạng của hắn rồi!”

Mọi người vừa nhìn thấy thi thể trên ngọn cây, đều kinh hãi hét lên!

Tên thanh niên gầy vẫn còn nắm chặt sợi ruột trơn nhớt, hoàn toàn không biết nên làm sao, người run lẩy bẩy, sợi ruột trong tay cũng run theo, khiến thi thể đàn ông trên ngọn cây kia cũng đung đưa không ngừng.

Cành cây rung lắc, lá cây nhuốm máu rơi xuống rào rào.

Chu Xương nhìn thi thể đàn ông với khoang bụng trống rỗng, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt, hắn không thể nhìn rõ ngũ quan của thi thể.

Đồng tử hắn rung động, bỗng hít sâu một hơi, nhìn về phía Chu Tam Cát.

Thân thể Chu Tam Cát run nhẹ, trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài!

“Ông nội.”

Chu Xương điều chỉnh hơi thở, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh êm dịu, khẽ gọi Chu Tam Cát.

Tuy nhiên, dù nghe thấy tiếng hắn, Chu Tam Cát vẫn còn ngây người, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Ông nội.”

Chu Xương hơi cao giọng, lắc nhẹ lá phướn trong tay: "Chúng ta cứ đứng đây sao?”

“Hít…”

Lúc này, Chu Tam Cát bỗng hít một hơi khí lạnh, cuối cùng cũng hoàn hồn!

Trên mặt lão vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác, nhưng cuối cùng cũng không còn đứng ngây ra nữa.

Giọng nói cố tình hạ thấp của Chu Xương từ từ truyền vào tai lão, khiến mắt lão cũng tìm được mục tiêu: “Ông nội, trên eo tên gầy đó có cài một con dao… Lấy con dao đó cắt đứt sợi ruột trên tay hắn, đặt đèn bão xuống đi… Không nhìn thấy sẽ đỡ sợ hơn.”

Chu Tam Cát lẩm bẩm đáp lại lời Chu Xương, làm theo, đeo đèn bão lại lên eo, sau đó bước nhanh về phía tên thanh niên gầy.

Mọi người không ai chú ý đến Chu Xương và Chu Tam Cát nói gì, chỉ thấy lão Đoan Công gật đầu, bỗng dưng cất đèn bão, sải bước đến trước mặt tên thanh niên gầy, rút dao găm trên eo y ra, cắt phăng đoạn ruột kia!

Đèn tắt.

Cảnh tượng trên tán cây trở nên tối đen trong mắt mọi người.

Đoạn ruột vẫn đung đưa giữa không trung, nhưng cuối cùng cũng không còn bị tên thanh niên gầy nắm trong tay nữa.

Mọi người vẫn còn ngây ngốc, chỉ nghe loáng thoáng thấy giọng nói trầm thấp của một thanh niên: “Ông nội, đánh thức hắn dậy…”

“Đánh thức kiểu gì?” Giọng Chu Tam Cát đầy vẻ hoang mang như chưa hoàn hồn.

“Tát hắn vài cái.”

“Đúng!”

Chu Tam Cát bỗng cao giọng, một tay đỡ Chu Xương, tay kia giơ cao, "chát" một cái tát vào mặt tên thanh niên gầy, miệng vẫn còn lầm bầm: “Con mẹ nó! Các cậu chưa thấy xác chết bao giờ hả?! Còn ở đây giả vờ giả vịt! Cho đồ con rùa rụt cổ nhà cậu vài cái tát, cho cậu tỉnh táo lại!”

Tên thanh niên gầy bị Chu Tam Cát tát vài cái, loạng choạng ngã bịch xuống đất.

Nhưng đến lúc này, những âm tiết mơ hồ trong cổ họng y cuối cùng cũng nối thành lời nói đứt quãng: “Trời ơi… Ông trời ơi… Tôi, tôi cũng không biết chuyện gì nữa. Bị vấp chân, thuận tay nắm lấy dây leo bên cạnh… Tôi còn tưởng, tôi còn tưởng là dây leo mà… A… A… Tôi không thở nổi”

“Không thở nổi thì nằm xuống quan tài nhà tổ tông cậu đi, ở đó mát mẻ, cho cậu dễ thở!” Chu Tam Cát lại mắng tên thanh niên gầy một trận.

Những tiếng chửi rủa trực tiếp này ngược lại đã khơi dậy chút sinh khí trong bóng tối.

Mọi người run rẩy tập trung lại xung quanh hai ông cháu Chu Tam Cát.

“Có ai không, đỡ cậu ta dậy đi!” Chu Tam Cát quát mọi người.

Nhưng mọi người nhìn tên thanh niên gầy dính đầy máu trên tay và mặt, lại không ai dám chạm vào y.

Chu Xương thấy vậy bèn lên tiếng, giọng nói nặng nề: “Bây giờ các người đưa dâu cho Chung Quỳ đại gia, các người ở đây lề mề, tức là muốn làm lỡ chuyện vui của nhà Chung Quỳ đại gia? Thật sự cho rằng Chung Quỳ đại gia hiền lành, lúc nào cũng chịu ra tay giúp đỡ?!”

Hắn vừa dứt lời, hai tên thanh niên vội vàng đi nâng "kiệu hoa" của tân nương.

Chỉ còn lại một mình Tôn Diên Thuận, ông ta thở dài bất đắc dĩ, đành phải đưa tay đỡ tên đệ tử gầy đang ngồi bệt dưới đất dậy.

Tên thanh niên gầy loạng choạng đứng lên, một mùi khai nước tiểu nồng nặc lập tức tỏa ra từ người y.

Quần áo phía sau mông y bị nước tiểu làm ướt một mảng lớn, lúc này nước tiểu vẫn còn chảy xuống ống quần y.

“Tôi, tôi nhịn cả đường rồi, không nhịn được nữa…” Tên thanh niên gầy lí nhí nói.

Mọi người nhìn y, không ai lên tiếng.

Bầu không khí nặng nề đến ngộp thở.

Trước đó Chu Tam Cát đã dặn dò mọi người kỹ lưỡng, không được tiểu tiện dọc đường, thậm chí ngay cả đánh rắm cũng phải nhịn, nhưng tên thanh niên gầy này bị thi thể trên cây dọa cho hồn vía lên mây, cuối cùng vẫn tè ra quần tại chỗ.

Bạn đang đọc Có Quỷ (Dịch) của Bạch Nhận Trảm Xuân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiddyVN
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.