Bí bảo quỷ (2)
Chương 12: Bí bảo quỷ (2)
Chu Tam Cát run rẩy, vẻ đấu tranh lộ rõ trên mặt, nắm đấm giấu trong tay áo siết chặt rồi thả lỏng, dưới sự uy hiếp của Tôn Diên Thuận và tiếng chó sủa inh tai, lão đột nhiên chửi ầm lên:
"Đ* m* mày! Nếu không phải tại mày, nếu không phải tại đám trộm mộ bọn mày thì bây giờ tao đã cõng A Thường về nhà rồi!
‘Cả nhà lão Phùng’ là những kẻ canh giữ bí bảo quỷ, đám trộm mộ bọn mày chắc chắn là đến đào bí bảo quỷ do Lý Hạ Mai canh giữ nên mới đánh thức ả! Mới gây ra tai họa này!
Đ* m* mày! Bây giờ bọn mày gây họa, không giải quyết được lại quay ra uy hiếp lão tử, muốn lão tử liều mạng đưa mày ra ngoài?!"
Giữa tiếng Chu Tam Cát gào thét, Tôn Diên Thuận ngược lại rất bình tĩnh.
Ông ta cười lạnh: "Chẳng lẽ ông không thấy sao? Xẻng, xà beng của tôi và đồ đệ tôi dẫn đến đều không dính chút đất nào! Tôi còn chưa phân kim định huyệt, trời đột nhiên sập tối, tôi còn chưa kịp dùng xẻng Lạc Dương, trên bãi tha ma đã nổi hắc phong!
Chúng ta quả thực đến đào mộ trộm bảo bối, nhưng chưa điên đến mức đi trộm bí bảo quỷ mà cả nhà lão Phùng canh giữ! Trên bãi tha ma này chỉ có ông, chỉ có một mình ông đào được thứ gì đó.
Ông đào được A Thường, A Thường, tôi đã nói nó trông khác trước rồi, giống như thoát thai hoán cốt vậy! Nó… Nói không chừng chính là bí bảo quỷ mà cả nhà lão Phùng canh giữ!"
"Con mẹ nó, mày nói nhảm!" Chu Tam Cát lại chửi Tôn Diên Thuận một câu.
Tuy nhiên, nhìn vào đôi mắt âm u kia của Tôn Diên Thuận, những lời chửi rủa lại nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.
Lão nhớ lại cảnh mình đào A Thường ra khỏi bãi tha ma...
Một xẻng xuống, trời bắt đầu tối đen...
Đào quan tài của A Thường lên, bốn bề nổi hắc phong...
A Thường cũng thật sự khác trước rồi...
Tất cả những điều này khiến lão không thể phản bác lời của Tôn Diên Thuận.
"Sao ông không nói nữa? Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì!"
Tôn Diên Thuận cười lạnh, thanh phác đao đang kề vào cổ Chu Xương khẽ run:
"Nó chính là bảo bối mà cả nhà lão Phùng canh giữ, ông cũng đã nói, A Thường của các người bị quỷ nhắm trúng, nói không chừng con quỷ nhắm trúng nó cố ý dẫn ông chôn nó ở đây, để nó chết đi, biến thành ‘Quỷ Bảo’!
Bây giờ nó còn có thể sống lại thật không dễ dàng! Sống lại đã khó khăn như vậy, ông không muốn nó bị Lý Hạ Mai bắt lại nhốt vào quan tài chứ? Ông có thỉnh thần không? Ông có thỉnh thần hay không!"
Dưới sự uy hiếp của Tôn Diên Thuận, sự kiên trì cuối cùng của Chu Tam Cát đã lung lay, yết hầu lão chuyển động, đã có ý định gật đầu đồng ý với Tôn Diên Thuận.
Đứa cháu út này đã khác với A Thường của lão rồi.
Nhưng ít ra nó vẫn mang thân xác của A Thường, vẫn nhận lão là ông nội.
Vậy thì lão bằng lòng hy sinh cái mạng già của mình để cứu cháu!
"Ta..." Chu Tam Cát vừa mở miệng nói được một chữ.
Tôn Diên Thuận thấy Chu Tam Cát sắp gật đầu đồng ý, tim ông ta đập thình thịch, bỗng cảm thấy thanh phác đao trong tay không còn run nữa.
Một lực mạnh mẽ truyền đến từ lưỡi đao, "A Thường" mà ông ta khống chế vốn dĩ vẫn bất động như người bị liệt, lúc này mặt trắng bệch, đưa tay ra, dùng gan bàn tay kẹp chặt lưỡi đao đang kề vào cổ mình.
Những sợi tơ trong suốt trắng mờ quấn quanh bàn tay đang nắm chặt lưỡi đao của Chu Xương, tuy sợi tơ yếu ớt, nhưng lưỡi đao sắc bén cũng không thể cắt đứt!
Một tay hắn nắm chặt lưỡi đao, đột nhiên dùng sức giật mạnh, Tôn Diên Thuận đang ở phía sau nắm cán đao khống chế hắn, bị kéo thẳng đến trước mặt Chu Xương!
Ông ta còn định giơ tay giành lấy thanh đao trong tay Chu Xương, lại bị hắn lật tay chém một đao vào cánh tay!
Máu tươi từ cánh tay Tôn Diên Thuận lập tức phun ra!
Khuôn mặt trắng bệch của Chu Xương nhìn xuống Tôn Diên Thuận đang nằm dưới đất, hắn giơ đao đạp lên ngực ông ta.
Lưỡi đao sáng loáng kề vào cổ Tôn Diên Thuận.
"Ông nội, con đột nhiên nghĩ ra một cách để cả hai chúng ta đều không phải chết. Nhưng mà phải hy sinh ông già này một chút, ông ta lớn tuổi rồi, cũng không sống được bao lâu nữa, nên hy sinh bản thân, để cho người trẻ tuổi một con đường sống..." Chu Xương nói.
Chu Tam Cát nhìn Chu Xương đang chắn trước mặt mình, điều đầu tiên lão chú ý không phải là cách mà Chu Xương nói. Lão mừng rỡ, nếp nhăn nơi khóe mắt đều dồn lại: "Con, con cử động được rồi?!"
"Vâng.” Chu Xương gật đầu, lưỡi đao kề cổ Tôn Diên Thuận không hề buông lỏng.
Sau khi khoác lên người bộ quần áo trong suốt hơi ánh lên chút màu trắng trong ý niệm, hắn lập tức có được năng lực khống chế thân thể này bằng ý thức.
Trước đó hắn vẫn luôn che giấu, mặc dù tận mắt nhìn thấy Chu Tam Cát cõng mình ngày càng vất vả, nhưng vẫn cứ lạnh nhạt thờ ơ, chính là vì muốn ra tay bất ngờ.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn không thể cử động, chỉ là một đối tượng mặc người xâu xé, hắn đột nhiên ra tay, sẽ có thể phát huy tác dụng không tưởng.
Đặc biệt là mỗi một sợi tơ tạo nên bộ quần áo trong suốt này đều biến động theo ý niệm của Chu Xương, tinh thần của hắn vì vậy mà tiêu hao rất lớn, chỉ trong chốc lát đã khiến hắn có cảm giác không thể duy trì lâu.
Nếu hắn sớm sử dụng thủ đoạn này, bây giờ có lẽ đã hao hết tinh thần, mê man bất tỉnh, trở thành cá thịt trên thớt rồi.
Vì vậy, thủ đoạn này đối với hắn hiện tại mà nói chỉ có thể dùng làm sát chiêu.
Đăng bởi | DiddyVN |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |