Recorder.
Cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh, Hàn Vũ cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Gã tới chỗ sạch sẽ và khô ráo gần miệng hang, nằm xuống, đánh một giấc.
- Liệu sau khi ngủ dậy, ta có quay trở lại thế giới cũ không?
Tên này tự hỏi trước khi thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, "kẻ xuyên không bởi bát mì" bị đánh thức bởi cơn đói.
Gã tỉnh dậy, nhìn xung quanh, nhận thấy bản thân vẫn ở trong hang đá, chỉ là màn đêm đã buông xuống tự lúc nào.
Sự mệt nhọc, căng thẳng bởi những biến cố đã xảy ra dường như rời đi, thay vào đó là cơn đói cồn cào.
Hàn Vũ trông thấy con suối nhỏ chảy ra từ miệng một khe đá.
Bởi lúc này trong hang khá tối, dòng suối nọ phản chiếu lại ánh sáng từ trần hang, tựa như một chiếc khăn bạc lỗng lẫy.
Hắn tiến lại gần khe đá, nhận thấy nước khá trong. Chụm tay múc một vốc nước lên mặt, nước lạnh khiến đầu óc tên này tỉnh táo.
Sau khi uống nước từ suối, Hàn Vũ quyết định đi kiếm đồ ăn.
Rời khỏi hang, gã ngây ngẩn khi nhìn lên không trung.
Bởi đương cuối hè, bầu trời lúc này trong vắt, những ngôi sao như đang nhảy múa, tráng lệ mà huyền ảo.
Con sông Ngân Hà rực rỡ tựa một dải ánh sáng khổng lồ vắt ngang qua bầu trời.
- Thực là đẹp! Gã thốt lên.
Khung cảnh tuyệt mĩ như vậy, đã rất lâu rồi, Hàn Vũ mới thấy.
Còn nhớ khi nhỏ, lúc thành phố còn chưa bị ô nhiễm bởi ánh đèn và mắt hắn còn tinh tường, không bị cận do chơi game nhiều, gã cùng từng ngắm bầu trời như vậy.
Không trung vời vợi, ngập tràn ánh sáng huyền ảo.
Dù nhìn trong game nhiều lần, nhưng lúc này, gã vẫn bị choáng ngợp.
Nổi bật giữa muôn vàn vì tinh tú là hai mặt trăng khổng lồ.
Nếu ở thế giới cũ, kích cỡ của chúng hẳn bị sức hút của tinh cầu kéo thẳng xuống.
Nhưng nơi đây là một thế giới của ma pháp, của sự kỳ diệu, của những giấc mơ siêu thực.
Mặt trăng to hơn phát ra ánh sáng ma mị, nhuộm đỏ một mảng trời phía bắc.
Mặt trăng còn lại ở phương nam, tỏa ánh sáng xanh dịu dịu.
Hai mảng sáng này hòa quện với nhau, tạo thành màu tím phủ lên mặt đất, phủ lên cỏ cây, phủ lên vạn vật.
Hàn Vũ bồi hồi nhớ tới truyền thuyết về hai mặt trăng kia, một câu truyện Romeo và Juilet phiên bản dị giới.
Một câu chuyện về tình yêu, thực đẹp nhưng cũng thực buồn, làm gã nhớ tới câu thơ:
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.
Lấy nhau rồi ta khổ sở vì nhau.
Dĩ nhiên, vế thứ hai là do tên này tự chế.
Cái bụng đang réo ùng ục lôi gã quay trở lại thực tại.
Trong cánh rừng bạt ngàn với những cây cổ thụ cao cả trăm mét, nếu là một người bình thường, không khó để tìm được thức ăn.
Nhưng với Hàn Vũ, đây là một thử thách không nhỏ.
Kỹ năng sinh tồn của gã cực kém, nếu không muốn nói là con số không.
Bắt thỏ? Bắt gà rừng?
Với một kẻ sinh ra ở thành phố như gã, lại quen với thực phẩm chế biến sẵn, đừng nói là có bắt được gà, bắt được thỏ hay không. Kể cả có bắt được, gã cũng không thể giết hay làm thịt.
Hồi còn ở thế giới cũ, mỗi tuần tên nghiện game này đều ra siêu thị mua thực phẩm về cất tủ lạnh ăn dần.
Bởi vậy, gã là một tên công tử bột điển hình.
Hàn Vũ quyết định đêm nay sẽ ăn chay.
Nhắc tới ăn chay làm tên này nhớ một vị hòa thượng hay nói:
- Ta đói rồi! Con hãy đi xin cơm chay đi!
- Giá có tên đệ tử như vậy thì thực tốt! Gã nghĩ trong bụng.
Hàn Vũ biết mọi loại cây, ăn được và không ăn được, có độc và không có độc, có thể chữa bệnh hay không, nhưng chỉ là trong game, phải, nhắc lại chỉ là trong game mà thôi.
Còn giờ, đối mặt với gã là thế giới thực.
Dù đã về đêm, nhưng cỏ cây được hai vị thần mặt trăng chiếu sáng, nên việc quan sát cũng dễ dàng.
Chỉ là kẻ nhát gan này không dám đi xa, bởi khu rừng về đêm cực kỳ nguy hiểm.
Hàn Vũ có thể kể sơ sơ chục loại quái thú sống trong rừng.
Hơn nửa trong số chúng thích ăn thịt, đặc biệt thịt người, số còn lại thì ăn tạp, thịt hay không đều chén tuốt.
Quanh quẩn tìm một hồi, Hàn Vũ kiếm được lượng trái cây tương đối.
Cảm giác hoàn toàn khác việc ngồi trước màn hình máy tính.
Vị ngọt lịm của một giống trái cây vừa giống dâu vừa giống táo khiến Hàn Vũ vô thích thú.
Gã nhớ trong game thứ quả này gọi là Strawberry.
Một loại quả khác thì chua chua giống mận, dù bề ngoài giống quả na hơn. Giống quả này mọc phổ biến ở Skyrim, tên là Plum.
Khi đã ăn no, Hàn Vũ tính đến chuyện sinh tồn trong thế giới mới này.
Gã đương nhiên muốn quay về nhà, ở đó có gia đình, người thân, bạn bè của gã.
Dù ở nơi đó, sống như một kẻ thất bại nhưng tên này vẫn muốn trở về.
Chỉ là không biết có cách nào hay không?
Thế giới này tồn tại ma pháp, biết đâu sẽ có loại giúp gã làm được việc đó.
Nhưng trước khi tìm được, Hàn Vũ phải sống sót trước đã.
Nơi đây đầy rẫy nguy hiểm, với kẻ như gã, để tồn tại cần phải suy tính cẩn thận.
Hàn Vũ tự hỏi, bản thân là nhân vật xuyên không, hẳn phải có một dạng năng lực hay món đồ gì đó hay ho chứ?
Nghĩ là làm, gã liền lên danh sách những năng lực mà một xuyên không giả sẽ sở hữu trong đầu.
- Đánh gục kẻ khác với một đòn? – Gã ngay lập tức gạch nó khỏi suy nghĩ, bị một "con chuột" hành hạ gần chết, hiển nhiên là không có năng lực này rồi.
- Mỗi lần chết đi sẽ sống lại trong quá khứ? – Gã không gạch vội, nhưng cũng không có dũng cảm đi thử.
- Sở hữu hệ thống thần kỳ? – Sau một hồi hô to gọi nhỏ, kiểu như "hệ thống khởi động", "Link Start", vân vân và mây mây, gã tạm thời gác lại.
- Có thể biến thành Smile? – Gạch.
- Sở hữu lăng mộ vĩ đại? – Gạch.
- Mang theo điện thoại di động? – Gạch.
- Sở hữu linh căn, thần thể, ngộ tính, "thiên chi kiêu tử", hay pháp bảo thần thoại? - Gạchhhhh!
Sau một hồi phân tích, chỉ để đau khổ nhận ra gã chẳng có năng lực gì giúp bản thân làm "trùm thế giới" cả, ngay đến một năng lực bình thường nhất cũng không có. À, không muốn nói tới "năng lực" kia, bởi tên này chưa có dịp "thử".
- FFFFFFF! Gã thầm rủa kẻ ném mình tới thế giới này rồi vứt đó, khác gì đem con bỏ chợ hay không?
Một kẻ không có năng lực đặc biệt gì, sống ở thế giới cũ còn khó, huống chi lại mang tới nơi đây?
- Tính hành xác hay gì?
Sau cùng, Hàn Vũ nhận ra ngoài việc mình am hiểu thế giới một chút, còn lại là con số không tròn trĩnh.
Cơ mà việc "am hiểu" đó cũng không còn nắm chắc nữa.
Thứ mà tên này am hiểu thực sự là thế giới trong game, chứ chưa chắc đã là thế giới thực tại hiện giờ.
Mà dòng chảy thế giới bởi xuất hiện dị số như hắn đã có sự thay đổi, dù chỉ rất nhỏ.
Nhưng ai biết "hiệu ứng cánh bướm" có thể dẫn đến đâu?
Đôi khi chỉ một sự thay đổi nhỏ ở hiện tại cũng dẫn đến sự biến đổi khủng khiếp trong tương lai.
Đêm càng về khuya càng lạnh.
Skyrim là một thế giới của băng giá.
Bởi vì nằm ở cực bắc lục địa, nên nơi đây quanh năm băng giá.
Dù lúc này chưa sang thu, nhưng tuyết vẫn phủ trắng những dãy núi phía xa.
Hàn Vũ vừa run rẩy vừa đi gom lá khô.
Khi lá khô ùn thành đống to, gã tính tiếp chuyện đánh lửa.
Mất một lúc mới kiếm được hai viên đá vừa tay, tên này lóng ngóng đập chúng với nhau nhằm tạo lửa.
Đập một hồi, tới khi sưng cả tay mà không ăn thua, gã bực mình quăng chúng đi.
- Sao trong phim họ làm dễ thế mà mình làm mãi không xong? Tức thật!
Sau đó, Hàn Vũ nhớ ra trong phim còn có thể tạo lửa bằng việc không ngừng ma sát một thanh củi vào một tấm gỗ.
Tên "mê cả phim và game" này mất hơn tiếng đồng hồ nữa vào công việc đó, nhưng bởi một phần không có dụng cụ gì ngoài con dao, phần khác gã cũng chưa làm việc như vậy bao giờ nên sau một hồi hì hục, gã lại thất bại.
Thở dài, Hàn Vũ phủ đống lá cây lên người nhằm tránh cái lạnh song cũng không hiệu quả.
Trong lúc đang run cầm cập vì rét, Hàn Vũ lờ mờ thấy một bóng người dần tiến về phía mình.
- Là ảo giác! Nhất định là ảo giác! Cái này trong phim cũng gặp nhiều rồi.
Nhưng có vẻ Hàn Vũ bị phim ảnh đầu độc quá nhiều, thứ nghĩ làm được thì gã bó tay, còn thứ nghĩ không có thực thì lại xảy ra.
Quả thực có người đang tiến về phía gã, tràng cười của kẻ đó khiến tên này sởn gai ốc.
- Woahahaha! Đồ ăn.. đồ ăn.. ta thích.. ta thích..
Vì còn cách nhau khá xa, Hàn Vũ nghe câu được, câu mất, không rõ người đó đang nói gì mà cười gớm như vậy.
Thấp thoáng qua những gốc cây, chưa nhận ra kẻ đang tới hình thù ra sao, liệu có nguy hiểm gì hay không, gã nắm chắc con dao trong tay, đề phòng bất trắc.
Mãi cho đến khi người kia còn cách chừng năm mét, tên này mới nhận ra đó là một cô gái.
Cô có dáng người hơi gầy, gương mặt vô cùng dễ thương với đôi mắt xinh đẹp lạ thường.
Mái tóc đen tuyền dài ngang vai, một cô gái mang vẻ đẹp Á Châu giữa thế giới huyền huyễn Tây Phương!
Nhưng quan trọng nhất, Hàn Vũ nhận ra cô!
Có thể nói, bởi chơi lại không biết bao nhiêu lần, "chuyên gia game" của chúng ta quen mặt hầu hết nhân vật quan trọng.
Nhưng với cô gái này, hắn ấn tượng sâu đậm.
Gã quen thuộc với chiếc vòng cổ mà cô đang đeo, với chiếc nhẫn trên ngón tay cô.
Gã biết rõ những ma pháp mà cô có thể dùng, với quá khứ của cô, với sứ mệnh của cô.
Trên hết, gã rất yêu thích tính cách của người con gái này.
Có thể nói rằng, gã là kẻ hiểu rõ cô nhất, hơn chính bản thân cô.
Người này là bạn đồng hành mà hắn thường xuyên chọn đi cùng nhân vật chính.
Dù gã biết rõ tên thật của cô, nhưng gã thích biệt danh cô đặt cho mình - Recorder - Kẻ ghi chép.
Recorder cẩn thận quan sát Hàn Vũ, cất tiếng:
- Ngươi mới trốn từ Helgen ra à?
Phải, chính là chất giọng này.
Trong game, người lồng tiếng cho Recorder có một chất giọng rất hay.
Vừa ngọt ngào, vừa ma mị.
Những lúc cô bẽn lẽn như một chú chim nhỏ sà vào lòng nhân vật chính.
Những lúc cô cười điên loạn lao vào tàn sát kẻ thù.
Bao năm chơi game, Recorder là nhân vật yêu thích hàng đầu của tên thanh niên này.
Thế mà, trong thế giới thực, giọng Recorder còn tuyệt vời hơn thế.
Bởi nó là hiện thực?
Hàn Vũ nén kích động, run run trả lời:
- Đúng thế, ta vừa mới thoát ra khỏi nơi đó.
- Ngươi lạnh à? Recorder tinh tế nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của đối phương. Cô lại gần hơn, ngồi xuống, làm phép.
Một đống lá khô được gió gom lại, sau đó, hỏa ma pháp từ đôi bàn tay trắng trẻo nhỏ bé ấy bùng lên, hình thành đống lửa lớn.
- Tiện thật! Hàn Vũ khen - Ta vất vả cả đêm không tạo ra được, trong khi cô chỉ cần vẩy tay một cái! Bất công làm sao!
- Thứ này được gọi là ma pháp. Ta cũng mất rất lâu để học đó. Nếu ngươi muốn học, hãy đến Winterhold. Pháp sư ở đó sẽ dậy cho ngươi.
Rồi Recorder lôi từ trong ba lô phía sau ra rất nhiều đồ ngọt. Cô ngắm nghía chúng, phân vân:
- Bánh dâu! Bánh mía! Kẹo mật ong! Kẹo đậu đỏ! Ăn cái gì trước đây.
Quay sang Hàn Vũ, cô hỏi:
- Ta nên ăn gì trước hả?
- Đương nhiên là bánh dâu! Hàn Vũ chẳng chút suy nghĩ, tức thời đáp lại.
- Đúng ha! Mà sao ngươi biết hay vậy. Được, bánh dâu, ta chọn mi! Recoder âu yếm ôm chiếc bánh dâu vào lòng, mỉm cười như một đứa trẻ.
- "Làm sao ta lại không biết em thích bánh dâu cơ chứ? Từ khi cha mẹ em mất năm em lên bẩy, em đã luôn thích bánh dâu". Hàn Vũ nghĩ thầm trong lòng.
Recorder giữ lại chỗ bánh dâu, sau đó khẽ vẫy tay. Một cơn gió nhẹ cuốn số bánh keo còn lại tới chỗ Hàn Vũ, cô nói:
- Ta giữ lại bánh dâu thôi! Còn lại cho ngươi hết! Ta hiện giờ chỉ có tương đó thôi! Vừa trốn khỏi Helgen ngươi hẳn chưa ăn gì, ta đoán vậy!
- Cám ơn cô! Hàn Vũ cất chỗ bánh kẹo đi.
- Ngươi không ăn à? Recoder hỏi.
- Lúc tối ta ăn rồi! Hàn Vũ đáp, cô cho ta rồi thì đừng đòi lại nhé!
- Đương nhiên, ta không hẹp hòi tới mức đó. Recorder bĩu môi, phồng má trả lời.
Nhìn Recorder làm ra tư thế đó, Hàn Vũ khẽ bật cười.
- "Quả nhiên em vẫn như vậy". Gã nhớ tới những kỉ niệm cùng cô bé dễ thương này trong game.
- Cô định đi đâu? Hàn Vũ bắt chuyện. Gã biết rõ Recorder đang tìm kiếm Sát Long Nhân nhưng vẫn cố hỏi để nghe giọng cô thêm một chút. Nghĩ đến đây, Hàn Vũ chợt tiếc nuối.
Recoder lãnh trách nhiệm hỗ trợ Sát Long Nhân hoàn thành sứ mạng của hắn.
Nhưng lần này, Hàn Vũ chỉ là một kẻ trộm ngựa mà thôi, không phải người mang sứ mệnh cứu giúp thế giới kia.
Và lần này, Recorder sẽ đồng hành với Sát Long Nhân, chứ không phải gã.
"Chỉ hy vọng, Sát Long Nhân là một người tốt, có thể đối xử tốt với em một chút".
- Ta đang tìm người! Recorder trả lời. Là người trốn thoát từ Helgen như ngươi, có thể ngươi đã trông thấy hắn.
- Cho ta biết hắn trông ra sao không? Hàn Vũ vờ hỏi.
- Đó là một thanh niên người Nord tầm tuổi ngươi, anh ta có..
- Vậy à. Ta nghĩ mình từng nhìn thấy hắn.
- Sao cơ? Recorder ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, ngươi thấy anh ta lúc nào? Có biết anh ta đi hướng nào không?
- Ta và hắn bị bắt trên cùng một chuyến xe, sau đó..
Hàn Vũ bắt đầu kể lại - cuối cùng, ta thấy hắn bỏ trốn với đám Stormcloak, hướng về phía Bắc, chắc là tới Riverwood. Cô định đi ngay bây giờ sao? Hàn Vũ nhận thấy Recorder đã đứng dậy, có vẻ sẽ rời đi. Không thể ở đến sáng à? Hắn níu kéo.
- Không, ta phải đi ngay! Recorder trả lời, cám ơn ngươi vì thông tin! Này, cho ngươi, sống tốt nhé. Cô lại dùng phong thuật chuyển cho Hàn Vũ một túi tiền, vội vã rời đi.
Khi bóng cô dần khuất vào màn đêm, Hàn Vũ cô đơn nhìn đống lửa đang cháy, lòng man mác buồn, cảm thấy như đánh mất một thứ gì đó.
- "Hẹn gặp lại Recorder! Em cũng sống tốt nhé!" Hắn thầm đáp lại.
Đăng bởi | levuvu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |