Tay không mà về (2)
“Vật phẩm đấu giá thứ 20! 3 bình bổ huyết đan, giá khởi điểm là 350 linh thạch...”
“Hả?”
“Đan dược sao?”
Đám đông phía dưới nhao nhao lên.
Ở trong phòng đấu giá, Thiên Chính xoa xoa trán: ”không phải như ta nghĩ đó chứ!”
“Chắc là không phải đâu, nhưng nếu là vậy thì càng tốt!” Tần Thăng mí mắt giật giật, giọng nói có chút chờ mong nói.
Quả nhiên, liên tiếp hơn chục vật phẩm đấu giá sau đều là đan dược.
“Trước bán thảo dược, sau bán đan dược. Con mẹ nó đúng là gian thương! Đây có đúng là thương hội của hoàng thất không vậy?” Thiên Chính đang cầm trên tay 1 vài lọ đan dược, dịch thuốc.
“Thương nhân bọn nào mà không gian trá! Thật sự đúng là biết cách vơ vét sạch túi tiền của đám người ngồi đây. Nhưng cũng tốt! Lần này có lẽ sẽ có rất nhiều đan dược, những hội đấu giá trước đây có rất ít.” Tần Thăng cười nói.
Trước đó có không ít kẻ trả giá lớn để mua những vật phẩm trước. Kẻ nhỏ tranh nhỏ, kẻ lớn tranh lớn.
Những kẻ không tranh được thì tiền vẫn còn đó, vô hình chung lại tạo ra cơ hội thu được đồ tốt cho họ, nhưng cái giá thì cũng không rẻ.
Mặc dù người ngồi đây đều là danh gia, vọng tộc trong thành. Nhưng ngân sách cầm đi cũng có hạn.
Kẻ ít thì từ năm trăm đến 1 ngàn linh thạch, kẻ nhiều thì vài ngàn. Có thể điều động đến 1 vạn thì chỉ có 4 đại gia tộc và thành chủ.
Nhưng cũng có mấy kẻ bí quá, nên quyết định đi vay hoặc điều động thêm tiền tài để mua. Mặc dù đan dược đắt hơn, nhưng giá cả cũng không vượt mức chấp nhận của họ. Mà phí tổn khi luyện đan lại lớn, còn có tỷ lệ thất bại nên kể cả khi mua được chủ tài thì cũng không chắc sẽ thành công.
Từ đó có rất nhiều trường hợp mua thuốc về để nấu chứ không phải luyện đan.
“Vật phẩm đấu giá thứ 31! Trường Sinh Đan có tuổi đời 230 năm. Giá khởi điểm là 5 ngàn linh thạch, 1 lần tăng giá không thấp hơn 200.”
Tần Thăng thấy vậy đột nhiên nghiêm túc hô giá:”7200 viên!”
Thấy vậy mọi người đều nghiến răng, nhất là Liễu Mi. Cô ta đã mua trường sinh bảo dược cùng không ít đồ rồi, không còn tiền tài để tiếp tục tranh cùng Tần Thăng, Tề gia trước đó đã mua 3 khối băng thiết, Hà gia thì không đủ lực tranh.
“8000 linh thạch. Thật ngại quá Tần công tử, đan dược này ta cũng muốn.” Tiếng hô từ phòng 1 truyền ra.
“Vũ thành chủ cũng muốn tranh.”
“Hay rồi đây!”
“8500 viên! Thành chủ khách khí rồi, chúng ta đấu giá công bằng mà.”
“1 vạn!”
“Vũ thành chủ tài đại khí thô! Ta đây không bì được!”
“Tần công tử đã nhường rồi!”
“Không tranh đến cùng à?” Thiên Chính cười hỏi.
“1 vạn đã là vượt qua giới hạn rồi, tranh nữa thì khỏi nghĩ đến đồ tốt phía sau. Lắm Trường Sinh quá nuôi không nổi.”
Tiếp đó vẫn là 1 vài đan dược.
“Vật phẩm đấu giá thứ 36! Bảo kiếm được đúc từ Xích Tinh Thiết, giá khởi điểm 3 ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 100.”
“Ồ, là 1 thanh bảo kiếm!”
“Đồ tốt!”
“3200 linh thạch.”
“3300”
“...”
Tiếng hô giá lại vang lên!
“Hết băng rồi lửa, cũng không biết Xích Tinh Thiết này có phải xuất xứ từ Tây Hoang Vực không.” Tần Thăng nói.
“Từ Tây Hoang vực thì đã sao? Qua vài năm nó cũng sẽ chịu sự suy yếu như băng thiết khi nãy thôi. Chỉ là, nó không suy yếu nhiều như băng thiết.” Thiên Chính đáp.
“Suy yếu nhưng vẫn giữ được hiệu ứng nóng bỏng thậm chí là đốt cháy vết thương, Nam Bình Vực chúng ta dung được! Tần huynh có thể mua về.” Thiên Chính bổ sung.
“Vừa hay phụ thân ta cần 1 bảo kiếm phù hợp.” Tần Thăng nói xong hét giá 4500 linh thạch.
“4700.” Liễu Mi phòng bên báo giá.
“Ngươi...”
Cuối cùng Tần Thăng mua được thanh kiếm với giá 5500 linh thạch.
“Vật phẩm thứ 46! Võ kỹ trung đẳng Long Bi Thủ, giá khởi điểm 3000 linh thạch mỗi lần tăng giá không thấp hơn 100 linh thạch.”
“Đến lượt võ kỹ rồi.” Thiên Chính chậc chậc 1 tiếng.
Bộ võ kỹ này được bán với giá 5000 linh thạch!
Tiếp đó là thêm 1 vài bộ võ kỹ khác...
Hội đấu giá kết thúc!
Tần Thăng dẫn Thiên Chính đi gặp chủ sự Cát Hoài, hắn tiến hành bán 1 số bảo dược, 1 số thú tài như kiếm nha, sừng rắn...
Tần Thăng mãn nguyện rời sàn, hắn mua được khá nhiều đồ tốt, Long Bi Thủ cũng là hắn mua.
Thiên Chính tay trắng!
Cũng không tính là tay trắng, hắn đã bán kha khá đồ sau hội đấu giá, thu được cũng không ít. Nhưng cũng không mua được thứ gì đáng giá.
“Hòn ngọc quý bị ẩn giấu mà ta thường nghe trong các câu chuyện đâu? Đều là bịp bợm.” Thiên Chính thở dài.
“Haha, Trần đệ ngươi tin mấy chuyện đó à? Với thân phận của ngươi thì trong đây cũng không có gì vừa mắt cũng đúng. Bảo kiếm, võ kỹ đều có rồi.”
“Nhưng không mua được thứ gì tốt, thật thất vọng.”
Thiên Chính tán gẫu với Tần Thăng 1 lúc sao đó cáo từ.
“Tần huynh, ta mệt rồi, cáo từ!” Hắn rời đi.
“Trần đệ nào rảnh ghé qua phủ ta chơi!”
Thiên Chính vẫy vẫy tay, xem như đáp lại.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |