Luận bàn (1)
3 người Thiên Chính lại quay về quán trọ, hắn ngồi ở trong phòng chờ Hồng Trà và Lam Thụ về.
“Mặc dù lần này không mua được cái gì tốt, nhưng cũng mua được vài bình đan dược cho các ngươi.”
Thiên Chính đặt 6 bình đan dược, phân biệt chia đều cho 2 đứa nhóc ngồi trước mặt.
“Đây... công tử, có phải là quá...”
“Được rồi, được rồi! Ta biết ngươi định nói gì, nhưng 2 người các ngươi cũng tự nhìn lại mình đi. Thiên tư kém cỏi, mặc dù nói yêu loài các ngươi về phương diện tu hành có thiên phú không cao, nhưng 12 năm rồi còn chưa đến Hoán Cốt cảnh thì thật là chướng mắt!”
“Cầm lấy rồi mau mau đột phá! Bớt cho ta tốn sức làm mấy việc vặt.”
“Chúng ta đa tạ công tử.” 2 đứa nhóc thấy Thiên Chính nói vậy cũng không từ chối nữa.
Trong lòng bọn nó cũng hiểu rõ, mặc dù trên danh nghĩa thì bọn nó là người hầu nhưng Thiên Chính lại không đối xử với bọn nó như vậy, hắn đối với bọn nó rất tốt. Thường xuyên chỉ điểm bọn nó các vấn đề về tu hành, cái gì nên hay không nên, cái gì lợi và hại.
Cho đến bây giờ Thiên Chính mới cho bọn nó dùng dược, trước đó chỉ dùng ít thảo dược cơ bản để bồi bổ cũng là vì muốn đánh sâu cơ bản cho chúng nó, muốn dạy bọn nó các kĩ thuật trước.
Bọn nó cũng muốn mạnh lên, không muốn làm gánh nặng của hắn, hoặc ít nhất là đủ sức để theo hắn trên các cuộc hành trình sau này, bầu bạn với hắn. 12 năm chung sống bọn nó cũng hiểu được rất nhiều về Thiên Chính, vậy nên khi thấy Thiên Chính nói vậy bọn nó cũng không chần chờ.
Lại qua 2 ngày...
Tần Thăng hớt hải chạy đến chỗ Thiên Chính, thần sắc có chút khó tin nói:”Trần đệ, ngươi giấu cũng kĩ thật! Lão ca ta chẳng biết gì cả.”
“Hả, Tần huynh đây là có ý gì?”
“Xì, chẳng phải là ngươi đã đạt đến Vũ Hoá cảnh thôi sao? Giả đò gì chứ.”
“Haha, ra là chuyện đó! Lúc đó ta thấy huynh vui vẻ nên không nỡ chọc huynh cụt hứng. Với lại sao huynh biết được vậy.”
“Dĩ nhiên là Vũ Hoa của ta nói cho ta rồi. Hừ, ra vẻ gì chứ? Sớm muộn gì ta cũng đạt đến Vũ Hoá.”
“Đúng rồi, cha ta mời ngươi đến Tần phủ làm khách, bảo có việc quan trọng.”
Thiên Chính dẫn 2 đứa nhóc theo, cùng Tần Thăng đến Tần gia.
Tần Đại Xuyên đang ngồi ở đại sảnh, thấy Thiên Chính đến liền đứng dậy cười nói: “Trần công tử tuổi trẻ tài cao! Mới 31 tuổi đã là Vũ Hoá cảnh, thật là thiên tư trác tuyệt. Nhớ năm đó ta phải hơn hai trăm tuổi mới bước vào Vũ Hoá cảnh.”
“Tần gia chủ quá lời rồi! Đó là ngươi thành gia chủ sớm, lo toan đủ điều không có thời gian tu luyện nên mới vậy thôi, chẳng phải ngươi cũng đã đột phá đến trung giai rồi à.”
“Hahaha, nhờ phúc của Trần công tử may mắn đột phá mà thôi!” Tần Đại Xuyên cười to.
“2 đứa nhóc này là ai vậy? Không phải là...”
“Chỉ là 2 đứa nhóc hầu ăn hại mà thôi! Tần gia chủ đừng đoán linh tinh.” Thiên Chính cười đáp.
“Ra vậy!” Nói đến đây Tần Đại Xuyên dừng lại, nhìn Thiên Chính 1 chút, nghiêm túc nói.
“Kỳ thực ta mời Trần công tử đến đây là có việc. Nhưng thấy Trần công tử như thế ta lại muốn luận bàn 1 phen, không biết ý Trần công tử thế nào?”
“Cái này...được! Vừa hay ta cũng muốn đo thực lực của mình.” Thiên Chính trầm ngâm 1 lúc sau đó đồng ý.
“Tốt! Vậy chúng ta chuẩn bị 1 chút rồi bắt đầu.” Tần Đại Xuyên dẫn đầu đi trước.
Cùng lúc đó ở Vân Lâm, Đổng gia.
“Phụ thân, cháu của lão già Thiên Chân đó xuất hiện ở thành Thanh Trúc, hơn nữa cũng đã đạt đến Vũ Hoá. Lúc trước ta bảo người sớm diệt trừ, người không chịu. Bây giờ không diệt sẽ không còn kịp.” 1 nam tử trung niên, dáng người khôi ngô hướng 1 lão giả áo xanh trong phòng nói.
Lão giả cầm tẩu thuốc trên bàn lên, châm lửa hút, nhả ra 1 hơi khói, chậm rãi nói: “hừ, giết nó? Ngươi gánh được sao? Thiên mạch của Trần gia năm xưa xuất hiện 2 vị Lục Địa Thần Tiên, mà nay Thiên mạch của Trần gia chỉ còn mỗi thằng nhóc đó. Giết nó chả khác nào đoạn tuyệt hương hỏa Thiên mạch, đến lúc đó phúc vận Thiên mạch cắn trả Đổng gia ta sẽ chịu đủ.”
Đến đây lão nhân nhìn đứa con của mình, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tiếp: “bằng không ngươi cho rằng, ta không diệt nổi Trần gia cùng Đặng gia sao? Đặng gia yếu ớt, trong lịch sử không có Lục Địa Thần Tiên, Đổng gia ta lại có 1 vị, diệt Đặng gia chúng ta không sợ. Nhưng Đặng gia sợ điều đó nên mới liên kết với Trần gia. Trần gia thì sao? Có đến 6 vị Lục Địa Thần Tiên, hậu quả trong đó chúng ta không gánh nổi.”
“Diệt rồi, vận khí xuống dốc, Đổng gia ta ngàn năm không kỳ tài, sự việc không thuận là chuyện bình thường. Vương triều Đại Dương thèm khát tài nguyên ở đây đã lâu, đang muốn thu thập thành Thanh Trúc. Nếu chúng ta suy yếu sẽ bị nhắm đến.”
“Thực sự đáng sợ như vậy sao?”
“Đúng là đồ ngu! Chỉ biết hỏi ngu! Ta còn lừa ngươi được à? Lợi hại của việc nhất mạch truyền thừa đã nói rõ rồi, đồ con lợn ngươi còn không hiểu?”
“Nhưng người đã nói với ta bao giờ đâu?”
“Hả, lúc đó?”
“Người mới chỉ bảo chưa đến lúc, chưa đến lúc. Hừ, người già rồi nên hồ đồ rồi, còn giả vẻ cao nhân.”
“Nghịch tử nói gì đó? Không biết thì phải hỏi chứ. Không phải tự nhiên ta là cha ngươi đâu! Mau cút!” Lão nhân thẹn quá hoá giận, đứng dậy đá luôn con trai ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
“Hừ, lão già này ra tay cũng nặng thật. Nửa điểm bình thản còn không có, mà còn cứ tỏ vẻ. Bảo sao cả đời thua Trần Thiên Chân nửa bậc.” Đổng Quyền bực bội rời đi.
Đổng Quyền đi được 1 lát, lão giả lại đẩy cửa ra. Đứng trước thềm cửa nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt trầm ngâm, 1 loạt cảm xúc hiện tắt liên tục, sau đó khẽ thở dài nói.
“Thiên Chân lão quỷ, tranh đấu hơn nửa đời ta thua ngươi đã đành, sao cả con cháu cũng không bằng vậy? Ngươi đi rồi ta vừa vui lại vừa buồn, nhưng ta cũng sắp phải nối gót ngươi, ra đi rồi!”
Nói đến đây, lão giả quay lại vào trong phòng, ngồi xuống ghế châm thuốc rít 1 hơi, sương khói đã che đi vẻ mặt lúc này của lão: “Nhưng trước khi ta đi, ta sẽ toàn lực củng cố Đổng gia. Nhất mạch truyền thừa? Cũng chỉ là người đã chết, qua thời gian đã phai mòn đi nhiều. Chỉ cần Đổng gia ta có thêm 1-2 Đăng Tiên, lại chèn ép Trần gia ngươi nhiều năm, chẳng lẽ lại không thể?”
Trần gia
“Đại trưởng lão, thằng nhóc Thiên Chính đã đạt đến Vũ Hoá rồi! Có cần gọi về không? Ta sợ nó gặp nguy hiểm.” Lão giả có dáng vẻ tiên phong đạo cốt hướng Trần Thanh Sâm nói.
“Nguy hiểm? Với cảnh giới Vũ Hoá của nó thì có thể nguy hiểm gì chứ? Đổng gia sẽ không dám ra tay đâu, bọn người thành Thanh Trúc lại càng không dám, ngươi không cần nhọc lòng.”
Lão giả do dự một chút, thở dài, cũng không nói gì thêm, quay người rời đi.
Đại sảnh chỉ còn lại 1 mình Trần Thanh Sâm.
“Trần công tử mời!” Tần Đại Xuyên đứng trên đài luyện võ cười nói.
Thiên Chính gật đầu, nhảy lên võ đài.
Đám người phía dưới nuốt nước miếng 1 cái chăm chú nhìn.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |