Lên đường
Phân chia xong lợi ích, Thiên Chính cũng cáo từ, dẫn theo đám Hồng Trà và Lam Thụ rời đi.
Vì địa điểm khá xa nên 2 người sẽ chờ du thuyền đến.
“Phụ thân, người thực sự chia sẻ nó với Trần đệ sao?”
“Chứ không thì làm sao đây? Nói cho hắn biết để xác định được là phủ đệ của chính đạo tiên gia, bằng không với lượng thông tin ít ỏi, ta không biết được.”
“Người không định liều sao?”
“Liều cái rắm! Ta cũng không phải tuổi trẻ khí thịnh nữa rồi. Nếu ta chết Tần gia phải làm sao, con phải làm sao. Ngược lại bây giờ xác định được là phủ đệ của chính đạo, dẫn Trần công tử đi cùng có thể san sẻ áp lực, có thể tiến xa hơn.”
“Con nhất định phải chăm chỉ khổ luyện, sớm ngày đạt đến Vũ Hoá.”
“Vũ Hoá rất xa a, không mất ít nhất gần trăm năm sợ là không đạt đến được. Không biết sao hắn có thể nhanh như vậy đạt đến Vũ Hoá, còn lợi hại như vậy.” Tần Thăng bất đắc dĩ nói.
“Thực ra còn 1 cách có thể đẩy nhanh tiến độ. Đó là trải qua sinh tử chém giết, chiến đấu với cường độ cao có thể sẽ đánh thức tiềm lực vào thời khắc quan trọng.”
“Trần công tử ngoại trừ tư chất tốt, có tốc độ hấp thu linh khí nhanh, tài nguyên tốt ra thì còn là còn ở việc hắn khổ luyện 12 năm ở Vạn Tượng Sâm Lâm. Không chỉ vậy mà các đời Thiên mạch Trần gia hầu như đều thế, đều là lấy chiến mà khai phát tiềm lực, bước ra từ nhiều cuộc chém giết hung hiểm.” Tần Đại Xuyên thán phục nói.
“Trần Thiên Quang hồi còn trẻ chỉ hơn 100 tuổi đã là Vũ Hoá đỉnh phong, hắn ta năm đó 1 thân khuấy động giang hồ bên vương triều Đại Dương, lúc đi cũng mới chỉ Hoán Cốt cảnh. Đáng tiếc!” Tần Đại Xuyên không khỏi cảm khái.
Ông ta rất bội phục đảm lượng các đời Thiên mạch Trần gia, chỉ có thể cảm thán đúng là nhất mạch tương truyền.
“Phải trải qua chém giết sao?” Tần Thăng có chút do dự.
“Nếu con không muốn gặp nguy hiểm thì ngoan ngoãn chăm chỉ tu hành, chuyến này đi ta sẽ mang thêm tài nguyên cho con.” Tần Đại Xuyên xoa đầu Tần Thăng, trong mắt hiện lên nét hiền lành.
“Vậy người và Trần đệ nếu đánh thật thì ai thắng?”
“Chênh lệch không lớn, nếu chém giết sinh tử rất khó nói.” Đến đây Tần Đại Xuyên im lặng, mắt nhìn trời xanh.
Tần Thăng nhìn bóng lưng cha hắn 1 lúc, trong mắt dần có chút kiên định.
Thiên Chính lúc này dẫn theo 2 đứa nhóc vừa đi đường vừa suy tính.
Bọn nhóc sau khi biết Thiên Chính không việc gì, lại thấy hắn suy tư nên cũng không làm phiền.
“Khi nãy giao đấu với Tần Đại Xuyên võ kỹ khác đã đủ, chỉ là Hành Vân Lưu Thuỷ mới chỉ sơ thành nên mới lộ ra sự chật vật khi đấu với ông ta.”
Quyền pháp hắn dùng chính là nhắm vào các yếu điểm trên cơ thể tấn công, tấn công nhanh, chuẩn xác, không ngừng đưa linh lực vào cơ thể đối thủ để quấy nhiễu, nếu càng lâu sẽ càng có lợi.
Chỉ là nó có nhược điểm rất lớn là nếu bị ngắt chiêu, thì qua 1 khoảng thời gian ngắn đối thủ có thể áp chế toàn bộ linh lực dị biệt mà hắn đã đưa vào.
Nên ban đầu hắn muốn thăm dò xem sát thương của Tần Đại Xuyên là bao nhiêu. Qua đó, tiến hành ước lượng để cố đấm ăn xôi!
Đáng tiếc vẫn không thể trụ được, nếu so về khí lực thì hắn thua Tần Đại Xuyên, nhưng nếu là toàn lực chém giết Thiên Chính nghĩ hắn và Tần Đại Xuyên là 50/50.
Dù sao thì hắn cũng có rất nhiều võ kỹ mạnh mẽ, 12 năm qua mặc dù không luyện thành được nhiều nhưng cũng có vài bộ chất lượng.
“2 đứa Hồng Trà và Lam Thụ cũng sắp đến Hoán Cốt cảnh rồi, về bồi dưỡng thêm cho tụi nó vậy.”
Nghĩ vậy, Thiên Chính cũng đã về đến quán trọ nghỉ ngơi, khoảng thời gian tiếp theo hắn ngoài việc chơi bời trong thành ra thì là nấu thuốc, dạy bọn Lam Thụ và Hồng Trà.
12 ngày sau thì vốn ngoại hình của bọn nó là từ đứa trẻ 7-8 tuổi đã lớn vọt đến 11-12 tuổi.
Mỗi lần đột phá đối với yêu tộc trước khi ngưng tụ yêu đan mà nói đều là 1 lần lột xác, có con 1 trưởng thành từ từ theo thực lực tăng tiến, có con khi vào cảnh giới mới thì thay da đổi thịt trong chớp mắt...
2 đứa nhóc thì lại khá quái dị, nó lại mang cả 2 hiệu ứng phía trên, nhưng tư chất thì khỏi cần nói nhiều, hắn thấy là phiền.
“Bọn ta đến thành niên thể rồi!” 2 đứa chúng nó hoàn hô nói.
“Thành niên thể thì lợi hại à? Vẫn ăn hại như vậy! Lúc ấu thể còn dễ thương hơn.”
“Nhưng công tử nói muốn chúng ta nhanh tiến hoá mà.”
“Ngây ra đấy làm gì? Theo ta ra thành chơi.”
2 đứa chúng nó nhìn nhau cười, chạy theo sau Thiên Chính đã ra đến đến cửa.
Lại qua 9 ngày, Tần Đại Xuyên đến gọi Thiên Chính lên đường, vì đội du thuyền đã tới.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |