Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm dò phủ đệ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1129 chữ

Những du thuyền này đều là sản phẩm do Đăng Tiên cảnh luyện khí sư chế tạo ra, có thể coi là pháp khí.

Có thể công, có thể phòng, tốc độ di chuyển khá nhanh. Được sử dụng để đi qua các vùng, rất thuận tiện với những người chưa đạt tới Vũ Hoá cảnh.

Đây là phi thuyền của Thanh Hoả Giáo!

Tất nhiên đi thuyền thì vẫn cần nộp 1 khoản phí!

Thực ra chở khách cũng chỉ là món tiền kiếm thêm mà thôi, du thuyền chủ yếu vẫn dùng để chuyển vật phẩm, buôn bán... của các thế lực.

Long Viêm thương hội vận hành đấu giá cũng chính là bằng vào du thuyền đi qua các vùng.

Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên nộp phí sau đó lên đường. Địa điểm bọn họ cần đi là cách thành Thanh Trúc hơn 3 vạn dặm về phía bắc.

Ước tính khoảng 10 ngày là có thể đến nơi.

Tần Đại Xuyên lần này cũng chỉ đi 1 mình, Thiên Chính dẫn theo 2 tên nhóc.

Tần Đại Xuyên thấy bọn nó lớn như vậy cũng không khỏi kinh ngạc, bất quá sau đó ông ta cũng nhận ra bọn nó là yêu.

Du thuyền có tất cả 3 tầng, 2 người đặt phòng ở tầng 2. Điều kiện khá tốt đủ dùng.

Khắp quá trình đi cũng không có sự việc gì lạ lùng xảy ra, Thiên Chính cùng 2 đứa nhóc thưởng cảnh khá vui vẻ.

Sau 6 ngày.

“Chúng ta đi thôi!” Tần Đại Xuyên gọi Thiên Chính.

Thiên Chính khẽ gật đầu với Tần Đại Xuyên, hướng 2 đứa nhóc cười nói: “bám cho chắc vào, rơi xuống là ăn 1 phen kinh hoảng đấy!”

2 đứa nhóc lập tức bám chặt vào người Thiên Chính.

Hắn cùng Tần Đại Xuyên kiếm 1 chỗ khuất, trực tiếp từ du thuyền lao thẳng xuống

Chủ sự trên thuyền cũng cảm nhận được khí tức của 2 người, nhưng ông ta không quá bất ngờ.

Lúc lên thuyền thì ông ta cũng biết 2 người là Vũ Hoá cảnh rồi, nhập gia tuỳ tục mà. Mấy tin tức đơn giản sao lại không biết, ông ta cũng chẳng lo họ gây rối, trừ khi mất trí.

Thiên Chính cùng Tần Đại Xuyên hạ xuống 1 khu rừng. Sau khi phát hiện cũng không có ai bám theo liền bắt đầu đi theo vị trí trên tấm bản đồ.

Hai người ngự không nên đi rất nhanh.

Trưa hôm sau bọn họ đã đến nơi!

Đây là 1 khu rừng rậm yên ắng, chỉ có tiếng gió thổi cùng tiếng lá cây xào xạc và tiếng thú dữ gào thét.

Vài trăm dặm quanh khu rừng không có làng trấn, không có thành trì, cũng chả thuộc phạm vi của vương triều hay tông môn nào cả.

Chính xác thì cả vài ngàn dặm xung quanh cũng không có bất kì thế lực nào lớn cả, là 1 nơi vắng vẻ.

Theo chân Tần Đại Xuyên, Thiên Chính đến 1 mảnh rừng rậm rạp. Tần Đại Xuyên bắt đầu mở đường.

Sau khoảng 1 khắc, bọn họ tiến vào 1 sơn động, trong sơn động có 1 vết nứt không gian kéo dài khoảng gần 7 tấc.

Từ ngoài nhìn vào lỗ hổng có thể thấy 1 dải đồng bằng tươi tốt!

“Đây là...phủ đệ tiên gia sao?” Thiên Chính thì thào.

2 đứa nhóc bên cạnh cũng kinh ngạc

“Đúng vậy! Trần công tử 2 ta vào thôi.” Nói xong Tần Đại Xuyên nhìn 2 đứa nhóc.

Thiên Chính gật đầu, dặn dò 2 đứa nhóc 1 chút, sau đó cùng Tần Đại Xuyên tiến vào.

2 đứa nhóc ở bên ngoài lối vào chờ, không theo vào.

Khi bước vào lỗ hổng, ánh sáng loé lên trước mắt, 1 cảm giác choáng váng ập đến khiến đầu óc Thiên Chính không khỏi quay cuồng, tiếng “rắc rắc” nổi lên, hộ thể linh lực của Thiên Chính có dấu hiệu nứt vỡ.

Ánh sáng tắt đi, trước mắt hắn chính là 1 dải đông bằng mênh mông, trù phú, còn có 1 ít mảnh vỡ giống của khôi lỗi rải rác.

Sau lưng hắn chính là vết nứt không gian đó.

Tuy nhiên chỉ là cây cỏ nhưng xanh tốt hơn bình thường, ngoài ra còn có nhiều loại hình dạng khá kì lạ, nhưng tiên khí dạt dào khiến người ta không khỏi thấy thoải mái.

Thiên Chính hiển nhiên hiểu là Tần Đại Xuyên đã vơ vét sạch chỗ này.

“Tuy ta đã vơ vét ngoài này trong những năm qua, nhưng vì tuổi đời của phủ đệ này cũng lâu đời nên có không ít linh dược đã héo úa.” Tần Đại Xuyên mở lời.

Thiên Chính cười nhạt: “nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng tiên khí lượn lờ, xác định là phủ đệ chính đạo.”

Thiên Chính nhìn xung quanh 1 vòng lại nói tiếp: “phủ đệ này có lẽ do thời gian quá dài, nên mới xuất hiện mục nát dẫn đến việc dần dần hiện ra bên ngoài. Vì vậy chúng ta mới miễn cưỡng có thể xông vào, nếu không bây giờ vẫn còn ký thác trong hư không. Tuy nhiên, với 1 phủ đệ khép kín thế này cũng không chắc là chủ nhân phủ đệ có ý định lưu lại truyền thừa hay không.”

“Tấm bản đồ này có lẽ là do người đến trước vẽ ra, rồi lưu truyền đến đây!” Thiên Chính lại bổ sung thêm 1 câu.

“Có lý! Chúng ta cũng xuất phát thôi, trước đó ta cũng xem xét qua, phủ đệ này rộng đến vạn dặm, chính giữa có 1 toà cung điện có lẽ là phủ đệ của vị tiên gia đó.”

Thiên Chính gật đầu, 2 người tiếp tục phi hành đến trung tâm phủ đệ.

Mất 1 ngày phi hành tìm kiếm!

Trước mắt Thiên Chính là 1 toà phủ đệ to lớn, bên cạnh nó là 2 phụ điện. Có lẽ do thời gian dài mà màu của cung điện đã trở nên xanh sẫm, còn phủ thêm rêu phong, trên phủ đệ cũng có cây những cái cây uốn lượn mọc ra trên đó.

Xung quanh phụ đệ cây cối mọc lên um tùm, rất nhiều cổ thụ vây quanh, bóng chúng ngả xuống khiến khung cảnh trở nên âm trầm.

Rất nổi bật! Nếu so với xung quanh thì cứ như đồng bằng và 1 mảnh rừng nhỏ vậy.

Phía sau cung điện có 1 bức tượng hoàng kim khổng lồ cao khoảng 2 trượng, 2 tay đặt lên thanh đại kiếm cắm thẳng xuống mặt đất. Trông cực kỳ oai hùng!

Bạn đang đọc Con Đường Vĩnh Hằng sáng tác bởi NXCvd
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NXCvd
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.