Đến thành Thanh Trúc (3)
Lần đầu giết người khiến hắn không khỏi kích động, tay cầm kiếm vẫn còn hơi run.
"Phù, chút nữa là toi đời rồi. Ặc..."
Thiên Chính lúc này phun ra 1 ngụm máu đen đau đến trợn mắt, lúc này hắn mới nhớ đến độc tính mà hắn dính phải.
Hắn vội lấy trong người ra 1 cái túi, trong đó bắn ra 7-8 lọ đan dược, hắn run rẩy lấy 1 lọ màu xanh lục, ăn 1 viên đan dược từ đó. Sau đó ngồi khoanh chân lại, bắt đầu điều dưỡng lại cơ thể.
Đám người trong đội buôn cũng không dám quấy rầy hắn. Mà đã chạy lại đỡ thanh niên áo xanh.
Khoảng chừng thời gian 1 nén hương, Thiên Chính từ từ mở mắt, phun ra 1 ngụm máu đen.
Hắn nghĩ:"lý thuyết vẫn là lý thuyết, cho dù gia gia năm đó dạy ta đủ điều. Nhưng khi thực sự đánh sống đánh chết thì mới bộc lộ ra nhiều lúng túng và khiếm khuyết."
Khi đang đăm chiêu suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng động, nhìn về phía đó thấy thanh niên áo xanh tên Tần Thăng này đang lục ục ngồi dậy, chật vật không chịu nổi. Khi nãy hắn bị Dương Thâu hành hạ 1 trận trực tiếp ngất đi.
Lão quản sự cùng Vương Nhị Cẩu và những tùy tùng đang xoay quanh hắn, kể lại sự việc vừa rồi.
Lúc này hắn nhìn thấy xác Dương Thâu dưới đất, máu tươi trên cổ vẫn nhỏ giọt chảy ra, thanh trường kiếm vẫn gắt gao găm ở đó.
Tần Thăng dại ra rồi lại nhìn về phía Thiên Chính, trên thân Thiên Chính lúc này áo bào trắng rách tả tơi, xen lẫn vết máu cùng những vết thương đã lõm sâu vào.
Nhưng khí tức đã bình ổn hơn!
"Đa tạ Trần công tử ra tay tương trợ, nếu không hôm nay ta và đoàn người đã táng thân dưới tay lão tặc kia rồi." Hắn trịnh trọng đứng dậy khom người, mắt đầy cảm kích nhìn Thiên Chính.
"Không có gì! Chuyện nên làm mà thôi. Dù sao cũng là ta đi nhờ, cũng xem là chuyện ngoài ý muốn thôi. Nhưng mảnh bản đồ mà hắn nói là cái gì?" Thiên Chính dò hỏi
Mắt của Tần Thăng loé lên dị sắc rồi lại tắt, hắn chợt thở dài nói:"công tử sợ là cảnh giới Thoát Tục rồi đúng không? Vậy chắc hẳn ngươi cũng biết chút ít về phủ đệ tiên gia rồi."
Tần Thăng ngừng lại 1 chút rồi lại nói:" Ta vốn dĩ chính là đến Vân Lâm để thu mua trúc ở đó. Trong lúc vô tình đi vào 1 hang động thì lấy được mảnh bản đồ này. Chuyện chả có gì đáng nói nếu khi đó Dương Thâu không đi qua, hắn liếc mắt liền nhận ra mảnh bản đồ này, ta liền đoán được trong tay hắn có 1 mảnh. Tấm bản đồ này chỉ cần 3 mảnh là ghép đc hoàn thiện. Mà của ta và hắn thì vừa hay lại là 1 trong 2 mảnh quan trọng nhất, có thể phán đoán ra 7-8 phần địa điểm, nên hắn động sát tâm, khụ khụ..." Tần Thăng vì ngực hơi đau nên ngừng lại 1 một lúc.
Lát sau, hắn nói tiếp:"vì Vân Trúc mà bọn ta mua là của Đổng gia, nên đương nhiên là sẽ che chở cho bọn ta trong địa bàn của họ, nhưng giao tình cũng không sâu nên chỉ đành gửi thư về gia tộc."
Đến đây Tần Thăng nhìn Thiên Chính 1 cái thấy hắn vẫn như thường liền nói tiếp:"hắn vì kiêng kị nên không dám ra tay. Mặc dù bọn ta đã tận lực che giấu nhưng con chó già đó vẫn đánh hơi được, bọn sơn tặc ngu xuẩn này có lẽ cũng bị hắn giật dây."
Tần Thăng thở ra 1 hơi sau mặt nghiêm lại hỏi Thiên Chính :"Công tử tên Thiên Chính có phải là vị thiếu chủ của Trần gia không?"
Thiên Chính nhàn nhạt đáp:"trước kia thì đúng. Giờ thì không!"
Tần Thăng gật đầu, song cũng không nói gì.
Sau đó bọn người lục tục đi ngủ, 1 vài kẻ thức gác đêm.
Trước khi ngủ Tần Thăng bỗng nói:"Trần công tử muốn đến thành Thanh Trúc thì hãy cứ đi cùng ta, sau khi về sẽ có trọng báo!"
Thiên Chính gật gật đầu cũng không từ chối, rồi hắn nhìn cái xác của Dương Thâu sau đó lục lọi 1 phen mò ra được 1 lọ độc dược, có lẽ là loại mà hắn đã bôi lên cây châm, 1 lọ thuốc chữa thương thông thường.
Thiên Chính buồn bực nói:"quỷ nghèo! Cả người ngoài cây đoản kiếm không tệ. Có lẽ được rèn từ hắc thiết ra thì chả có gì sất, à được 1 quả bom khói giống loại mà nãy hắn dùng, cùng 1 ít bạc lẻ."
Tần Thăng cười nói:"hắn đã dồn hết tiền bạc cho việc đột phá Thoát Tục rồi, dù sao cũng không nơi nương tựa. Mảnh bản đồ Trần có thể bán cho ta không?"
"Được giá thì bán!” Thiên Chính bất động thanh sắc nói.
"Sảng khoái!" Tần Thăng liền đi ngủ.
Nói là ngủ nhưng đoàn người gần như là thức trắng đêm!
Vài ngày sau thì cũng có nhóm người đến tiếp ứng Tần Thăng. Người dẫn đội là 1 lão già thân mặc giáp trụ, rất uy phong. Sinh long hoạt hổ! Có lẽ đã là Trường Sinh cảnh.
Lão này ban đầu có chút coi thường Thiên Chính. Nhưng sau khi nghe chuyện thì đã trở nên khách khí hơn.
Thiên Chính trong lòng xem thường:”nếu không có ta thì các ngươi có khi đến xác còn không nhặt được! Trường Sinh gì chứ? Uy phong gì chứ? Lão già vô dụng.”
7 ngày sau...
Đoàn người đã đến thành Thanh Trúc, thành trì cao khoảng 2 trượng, rộng chỉ có trăm dặm.
Đây cũng chỉ tính là thành trì cỡ nhỏ, nên bề ngoài thành trì cũng không có gì đặc biệt nhưng cuộc sống người dân cũng tính là khá no đủ.
Gọi là thành Thanh Trúc vì 4 đại gia tộc ở đây lần lượt là: Liễu ,Tần ,Tề và Hà. Thường xuyên có đội buôn đến Vân Lâm mua trúc ở đó, bán ra bên ngoài với giá không nhỏ cho thành bên, cũng tính là khoản tài phú.
Mà 3 tộc ở Vân Lâm cũng chỉ bán trúc kém chất lượng nhất, nên cũng chỉ đủ phân phối cho thành Thanh Trúc.
Dù sao chuyện tự phá căn cơ nhà mình thì chỉ có đồ đần mới làm ra!
Thiên Chính cùng theo đám người Tần Thăng về, Tần Thăng bận sắp xếp sự vụ.
Thiên Chính liền đi dạo quanh thành, hắn cũng không lo sợ việc Tần gia trở mặt.
Dù sao thì Trần gia cho dù không còn gia gia hắn thì vẫn dư sức túm đầu 4-5 tên Tần gia.
Đăng bởi | NXCvd |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |