Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Trạch: Báo cáo! Trong tổ chuyên án có tội phạm

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Biết rằng kế hoạch đã đến bước quan trọng, mà bị ảnh hưởng bởi [tạp chí], Phương Trạch vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Hắn nhìn thẳng vào mắt cục trưởng, nói: "Báo cáo cục trưởng, vì tôi đã phát hiện ra một thông tin tình báo quan trọng khác."

Cục trưởng vừa dập tắt điếu thuốc, vừa tò mò hỏi: "Thông tin gì?"

Phương Trạch chậm rãi lắc đầu, mặt không đổi sắc nói: "Tôi không thể nói bây giờ. Tôi muốn gặp trưởng quan Cục An ninh rồi mới nói."

Nghe vậy, dù bị ảnh hưởng bởi [tạp chí], cục trưởng vẫn nhíu mày.

Ông "Hả?" một tiếng, hỏi: "Tại sao?"

Phương Trạch im lặng, không giải thích, chỉ nhìn cục trưởng.

Thấy vậy, cục trưởng càng nhíu mày hơn.

Ông muốn nói lời nặng nề, nhưng nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của Phương Trạch, lại không nói được.

Thế là, ông thả lỏng thái độ, khuyên nhủ: "Phương Trạch, dù tôi không biết rốt cuộc cậu thu được tình báo quan trọng gì."

"Nhưng cậu phải biết, cậu là người của tổ chuyên án."

"Dù là chuyện gì, thì cậu cũng nên báo cho tôi. Dù sao, có một số việc khi đến chỗ Cục An ninh thì sẽ không còn như trước nữa."

Phương Trạch vẫn không nói lời nào, vẫn vẻ mặt không thay đổi nhìn cục trưởng.

Thấy vẻ không phối hợp của Phương Trạch, dù chịu ảnh hưởng của sức mạnh siêu phàm, nhưng cục trưởng vẫn nóng người, mí mắt nhảy nhảy.

Nếu như bây giờ vẫn là Phương Trạch bình thường kia, thì khá chắc hắn đã luống cuống.

Nhưng Phương Trạch của lúc này lại như không nhìn thấy biểu lộ của cục trưởng, cũng không cảm nhận được vẻ cáu kỉnh của cục trưởng, hắn vẫn như cũ mà nhìn cục trưởng.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng phút, bầu không khí ngày càng nóng bỏng.

Lúc, cục trưởng sắp sửa nổi trận lôi đình thì đột nhiên biến sắc, đưa tay lên che tai như đang lắng nghe điều gì đó.

Thái độ của ông ta thay đổi hoàn toàn.

Vừa nãy trước mặt Phương Trạch, tuy ông ta tỏ ra ôn hòa, nhưng vẫn giữ phong thái của một cấp trên đang khuyến khích cấp dưới.

Còn bây giờ, khuôn mặt tròn trịa lại tràn đầy vẻ nịnh nọt và tươi cười, lưng cúi gập, cổ rụt lại.

Một lát sau, nét mặt cục trưởng trở lại bình thường, lưng và cổ cũng thẳng lên.

Ông ta nhìn Phương Trạch với vẻ mặt phức tạp, nói: "Trưởng quan Cục An ninh đồng ý gặp cậu."

Nghe vậy, Phương Trạch gật đầu, không biểu lộ cảm xúc, như thể vừa nghe được một thông báo hết sức bình thường.

Nét mặt và cử chỉ của hắn không khác gì lúc trước, nhưng cục trưởng lại sững sờ.

Ông ta nheo mắt, dò xét Phương Trạch từ trên xuống dưới.

Một lúc sau, cục trưởng hỏi: "Phương Trạch, sao tôi thấy cậu có vẻ khác so với lúc nãy?"

Phương Trạch vẫn giữ nguyên nét mặt, đáp: "Thưa cục trưởng, tôi không hiểu ý của ngài."

Cục trưởng nhíu mày, giơ tay lên như muốn diễn tả điều gì đó.

Nhưng ông ta mở miệng mấy lần rồi lại không biết phải diễn tả như thế nào.

Cuối cùng, có lẽ vì nghĩ đến việc không thể trì hoãn cuộc gặp với trưởng quan, ông ta đành buông tay xuống, nói: "Thôi được rồi. Không sao cả. Chúng ta đi thôi."

Phương Trạch lại bình tĩnh gật đầu, như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.

Tuy nhiên, không ai nhìn thấy bàn tay hắn đã siết chặt mép quần, các ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay đầy mồ hôi...

'… Sắp hết thời gian rồi sao?'

'Bình tĩnh nào.'

'Tiếp theo phải dựa vào bản thân rồi?'

'Ôi mẹ ơi.'

‘Chết rồi, chết rồi.’

5 phút sau.

Tầng 2 của biệt thự.

Trong căn phòng báo cáo lần trước, Phương Trạch gặp được đại diện của Cục An ninh.

Không phải người phụ nữ xinh đẹp hôm đó, mà là cô gái đã giao nhiệm vụ cho Vương Hạo.

Giống như miêu tả của Vương Hạo, cô gái trông còn trẻ, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

Nàng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc búi hai bên, trông rất đáng yêu.

Đôi mắt nàng sáng long lanh, như biết nói. Sau lưng nàng đeo một cây búa bí ngô khổng lồ, tương phản hoàn toàn với vóc dáng nhỏ nhắn của nàng.

Phương Trạch nhìn cô gái một lúc, trong lòng nhớ lại thông tin về nàng:

'Biệt danh: Bách Linh.'

'Năng lực thức tỉnh: Chưa rõ.'

'Chuyên viên chấp hành cấp II của Tổ Chấp hành Sở Hành động Cục An ninh.'

Nhìn thấy cô gái, cục trưởng có vẻ thoải mái hơn. Ông không còn nịnh nọt như vừa rồi, nhưng vẫn tươi cười chào hỏi: "Chuyên viên Bách Linh, cô đến xử lý việc này à."

Phương Trạch giả vờ bình tĩnh nhìn hai người, trong lòng lặng lẽ phân tích:

'Chuyên viên chấp hành cấp II, có lẽ tương đương với cục trưởng Cục Điều tra ở thành phố cấp thấp.'

'Xem ra Cục An ninh có cấp bậc khá cao.'

So với sự niềm nở của cục trưởng, thái độ của cô gái khá thú vị.

Nàng nhìn cục trưởng, tinh nghịch nói: "Cục trưởng Bàng, mấy ngày không gặp, hình như anh lại béo lên rồi. Lại đi ăn uống thả ga à?"

Nghe vậy, cục trưởng cười ha hả, xoa cái bụng tròn vo, xua tay: "Không có, không có. Chuyên viên Bách Linh đừng trêu tôi nữa."

Hai người trò chuyện vài câu, rồi ngồi xuống.

Giữa hai người, rõ ràng cô gái là người chủ trì.

Vì vậy, sau khi ngồi xuống, nàng nhìn Phương Trạch, chủ động lên tiếng.

Giọng nàng trong trẻo như chuông bạc, rất dễ nghe.

"Nghe nói anh có thông tin quan trọng muốn báo cáo cho Cục An ninh?"

"Bây giờ tôi đã đến, anh có thể nói rồi chứ?"

Dù năng lực đã hết hiệu lực, nhưng kế hoạch đã đến nước này, Phương Trạch chỉ còn cách tiếp tục diễn.

Bạn đang đọc Đã Từng, Ta Muốn Làm Người Tốt (Dịch) của Thường Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.