Bảo Vật Trong Hang Đá
Trong một hang đá chật hẹp, hai người Minh Trần và Mộc Thứ người cầm một chiếc xẻng lớn, người đeo theo một chiếc giỏ tre. Giữa rừng núi xanh thẳm, hai thân hình ảnh chăm chỉ như đang tìm một thứ gì đó. Đoạn Minh Trần cảm nhận được vườn như hắn đào trúng phải một thứ gì đó, quay sang nhìn Mộc Thứ, lúc này Mộc Thứ đang vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian thư giãn tại nơi đây, hắn hết chạy sang chỗ này rồi chạy lại sang chỗ kia như tìm thứ gì đó. Minh Trần lắc đầu cười khổ, hắn đối với tính tình người bạn này đã quá quen thuộc, cặp mắt hắn nhìn về bóng lưng Mộc Thứ rồi gằng giọng lên nói.
"Tiểu gia hỏa, sang đây, ta cảm nhận được mình vừa đào được thứ gì đó rất cứng bên dưới".
Lắc đầu đáp lại Minh Trần, Mộc Thứ nói.
"Chắc là đá thôi".
"Không đúng, ta cảm giác nó không phải đá". Minh Trần đáp.
Hết lời, Mộc Thứ hai tay ôm giỏ tre, lúc này bên trong giỏ tre đã chứa vô số các loại nấm và thảo dược, nhìn xuống bên dưới chiếc xẻng đang bám đầy bụi đất của Minh Tràn, thoạt nhìn có vẻ chiếc xẻng đã bị nứt một phần nhỏ, cảm thấy những lời Minh Trần nói có phần đúng, Mộc Thứ đáp.
"Đào tiếp nó lên xem".
Nói rồi Mộc Thứ há miệng, thổi vào xẻng của Minh Trần một ngọn lửa xanh biếc.
Nhìn thấy ngọn lửa từ miệng Mộc Thứ tuông ra, Minh Trần quát lên.
"Tiểu tử ngốc, đây là xẻng bình thường thôi nó không chịu được lửa của Long Tộc các ngươi đâu".
Câu nói chưa dứt, chiếc xẻng của Minh Trần đã bị ngọn lửa của Mộc Thứ làm cho tan chảy một phần. Sợ lại bị Minh Trần mắng Mộc Thứ bèn chạy sang một góc khác rồi nói.
"Ta không biết, ta không biết gì hết. Ngươi cứ làm tiếp việc của ngươi đi".
Đối với loại phản ứng này của Mộc Thứ, Minh Trần cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Nhìn lại sâu bên dưới hố đất mình vừa đào Minh Trần mơ hồ nhìn thấy một loại ánh sáng màu đen kì dị phát ra, thứ ánh sáng này khi chạm vào mắt hắn lại tỏa ra một cảm giác chấn động kịch liệt toàn linh trí, khiến cho linh hồn của hắn khẽ rung lên.
"Rốt cuộc bên dưới là thứ gì". Nghĩ rồi Minh Trần ngồi sạp xuống, hai tay đào lớp đất bên dưới lên, lớp đất che phủ thứ bên dưới chỉ là một lớp đất mỏng cho nên hắn chỉ vừa cho tay xuống đào được một ít là có thể mang vật bên dưới lên. Đó là một hộp gỗ, bên trong tỏa ra năng lượng dày đặc, một vài tia hắc vụ bên trong thoát ra vây lấy người Minh Trần một vài giây rồi từ từ hóa thành hư vô.
"Sao ta cứ có cảm giác đám hắc vụ kia rất quen thuộc". Mộc Thứ nhìn đáp.
Lật lại trong trí nhớ của mình, Mộc Thứ mơ hồ nhớ ra về hình ảnh đám hắc vụ vừa vây lấy thân thể Minh Trần. Hắn nhớ ra, vào khoảng thời gian trước, trong một lần tình cờ tiến vào Vạn Dược Cốc hắn nhìn thấy một thân ảnh hắc y nhân, bên cạnh người này có một ma thú Kỳ Lân, loại ma thú này bên ngoài tương đối khó gặp, nếu muốn nuôi dưỡng cũng cần phải có rất nhiều đan dược thăng linh cho nó. Nhìn qua thân ảnh trước mắt, Mộc Thứ có thể đoán ra thân phận người này không đơn giãn. Người này khí tức vô cùng mạnh bạo, thứ mà hắn chỉ cảm nhận được trên người của mấy lão quái vật trong tộc, nhưng thoạt nhìn người này vẫn còn rất trẻ, cho nên lại thêm đôi ba phần Mộc Thứ phỏng đoán về thân phận của người thần bí kia.
"Huyết tông, hắc vụ của người thần bí kia và thứ hắc vụ phủ lấy thân người tên Minh Trần lúc nảy chính là khí tức đặc trưng của Huyết tông, nhưng sao đồ của ma tông kia lại xuất hiện ở đây nhỉ". Mộc Thứ trầm ngâm suy nghĩ.
"Sang đây đi". Minh Trần đáp.
Nhìn thấy hộp gỗ trên tay Minh Trần, hai mắt Mộc Thứ có chút bồi hồi, khẽ đánh giá một lượt, khi xác nhận nó không có vấn đề gì thì hắn mới cho Minh Trần mở ra.
Khi mở hộp gỗ ra, hương thơm bên trong nồng đậm lạ thường, một vài tia hắc vụ còn sót lại phủ lấy thân người Minh Trần sau đó tiêu tán đi. Bên trong hộp gỗ chứa một viên ngọc màu đỏ như máu tươi, một quyển trục màu đen và một chiếc mặt nạ sắt. Cầm viên ngọc trên tay Minh Trần đánh giá đây có lẽ là một bảo vật, nơi nay hoang vu không người, vật này lại được hắn tìm thấy bên dưới mặt đất là vật vô chủ cho nên hắn dự định sẽ mang về tất cả, sau đó ra Tương Thành mà giao dịch. Chỉ cần có một ít tiền, hắn có thể dùng tiền đó mua một ít linh năng bổ sung vào nội khí của hắn để hắn thêm phần đột phá Sơ Cảnh tu vi, sau đó hắn sẽ về lại quê nhà tìm mẫu thân hắn. Nhắc đến mẫu thân trong lòng Minh Trán nổi lên một cảm giác nhớ nhung tột cùng, đối với hắn mẫu thân chính là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này. Tuy ngày đó hắn không biết vì lý do vì sao mẫu thân hắn nhất quyết buộc hắn phải rời khỏi quê hương đi đến Hoang Uyên này, phải đợi đến khi hắn có thực lực tu vi có thể bảo vệ bản thân mới có thể quay về, nhưng trong thâm tâm hắn, hình bóng người phụ nữ kia mới đích thị là người hắn yêu thương, mong nhớ ngày đêm.
Nhìn thấy Minh Trần thẫn thờ người ra Mộc Thứ khẽ lay động thân thể đang cứng đơ của Minh Trần rồi nói.
"Nếu ngươi thích thì cứ mang hết chúng về. Sau này biết đâu có chỗ tốt dùng đến".
"Tiền chính là thứ tốt nhất trên thế giới này. Có tiền ta sẽ có thể mua thêm nhiều đan dược, mua thêm nhiều linh năng để tấn cấp tu vi, thế giới này nếu muốn tự tôn thì phải có thực lực, chả phải ngươi hay nói thế giới này thực lực vi tôn sao".
Đăng bởi | nguyencongphuoc |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |