Chương 69: Đường Môn
Khi hắn nhíu mày thì bản thể điên loạn liền nói.
– Bình tĩnh đi anh bạn, tôi đã hợp nhất cùng võ hồn thứ ba của cậu rồi, giờ tôi cùng cậu là đồng minh, cùng nhau chia sẻ cơ thể.
Không thôi bàn hoàn Vân Uyên nhìn bản thể kia hồi lâu rồi dè hỏi.
– Mục đích của ngươi là gì?
Cười cười, bản thể mắt tím dung dẻ quay một vòng rồi hướng Vân Uyên nói.
– Mục đích? Tôi có mục đích gì với chính bản thân mình? Hay cố tổ thù dai cậu còn nhớ vụ lần trước ở Tinh Linh Tinh? Lần trước là bất đắc dĩ, tôi không làm cái vẻ đáng ghét đó cậu có đánh tôi không? Huống hồ, tôi điên với mỗi người ngoài, còn muội muội cùng lão sư, sư mẫu, gia gia, bà bà, ba mẹ nuôi, tiểu Kiệt, ta còn trân trọng không hết kìa, làm sao bản thân ta có thể làm vậy với họ. Nhưng mà về Thiên tỷ ý, Lão xám này, ta thật có chút ý đồ nha.
Âm trầm nhìn hắn, Vân Uyên vẫn không thôi trầm mặt.
– Lão xám là cái gì? Ta cùng ngươi thân vậy bao giờ? Còn có tỷ tỷ, ngươi ý cái gì? Đồ cái gì?
Cười khà khà, bản thể mắt tím hướng hắn trêu ghẹo nói.
– Thôi nào, cảnh giác với huynh đệ vậy làm gì? Huống hồ ngươi có chắc không có ý gì với Lạc Thiên không đó chứ, với tính cách của ngươi. Đời nào lại lẽo đẽo theo sau gọi một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng tỷ tỷ.
Vẫn mặt lạnh tanh Vân Uyên trầm giọng.
– Vào vấn đề chính, ngươi giải thích đầu đuôi cho ta.
Bộ mặt trêu ngươi, bản thể màu tím cười cười rồi nói.
– Ôi! A xám của ta cũng chịu nghe ta rồi.
Chợt gáy hắn lạnh đi, hắn nhìn lại thì thấy Vân Uyên đang đằng đằng sát khí nhìn hắn. Vội quay về bộ dáng thành thật hết mức có thể, tuy vậy trên mặt hắn vẫn đầy ý cười.
– Chuyện kể từ năm năm về trước, ngươi có nhớ khi Đại La ca ca hái về thảo dược không? Cũng là cái lần ngươi được dạy luyện đan ý.
Vân Uyên bình tỉnh ngồi nghe không nói bất kỳ câu gì. Thấy hắn hòa hoảng, bản thể kia liền từ từ nói tiếp.
– Sau khi ca ca luyện xong đan dược đã cho ngươi uống, trong hơn ba tiếng đồng hồ ngươi thống khổ về thể xác thì trong tâm ngươi đã dần xuất hiện một tia ý thức khác. Đó là lần đầu ta có linh trí, và sau đó ta lại phải một lần trải qua lại cảm giác ngươi phải chịu trong quá khứ, đắm chìm trong ký ức của ngươi, à cũng nói chính là ký ức của ta. Và cứ thế trong suốt ba tiếng đồng hồ, ngươi thì chịu cơn đau thể xác, còn ta là cơn đau tinh thần, sau hơn ba tiếng đồng hồ ấy, ta dần thanh tỉnh lại trước ngươi còn ngươi khi ấy lại mệt mỏi đến nổi ý thức cũng không còn. Nghĩ đã xong. Nhưng mà đến đấy lại phát sinh ra vấn đề, hai ý thức độc lập tranh đoạt sẽ khiến ngươi có nguy cơ trở thành người thực vật, mất hết linh trí, trước tình cảnh đó, ca ca đã nhận ra, và ra tay, huynh ấy dùng hồn lực dẫn ta vào thức hải ngươi, rồi tạo cho ta một bức tường để tránh cho ngươi tìm được ta. Lúc đó tuy ta không cam tâm. Vì cái gì chứ? Nếu ta đã là đồ thừa, vậy sinh ra ta làm cái gì? Ta xuất hiện để làm gì? Thú thật, khi ấy ngươi sớm đã ngất ta đã muốn giết ngươi để đoạt lấy thân xác. Nhưng mà nói thế nào ta cũng chỉ là một phần sinh ra từ sự tiêu cực của ngươi. Nếu thay ngươi làm chủ thể không biết sẽ có tác dụng gì sấu hay không? Huống hồ, khi đó bên cạnh ngươi còn có cường giả như ca ca tọa trấn. Ta muốn cũng không động gì được. Nhưng khi ta tuyệt vọng khi nghĩ sẽ mãi ở góc khuất đó, thì chợt ca ca vào đêm khuya đã để ta đi ra, điều khiển cơ thể thay thế ngươi, huynh ấy dẫn ta đi luyện tập, dạy ta cách nhẫn tâm hạ thủ, thứ mà ngươi mỗi lần làm đều sẽ lưỡng lự trong tim do tín người còn sót lại. Nếu thứ ca ca dạy ngươi là thực chiến cùng cách điều khiển nguyên tố và luyện đan, thì đối với ta, huynh ấy đã truyền lại cho ta tất thảy bộ liềm pháp mà cả mấy nghìn năm mới sáng tạo ra, ca ca đã truyền cho ta cách hạ độc mà không dễ để người khác phát giác. Bảy đạo án ký kia ý. Thật ra lúc đầu là chín, nhưng ta đã giúp ngươi phá đi hai đấy. Nó được hạ từ khi quá trình ngươi hấp thụ hiệu quả đang phương. Đối với ta cùng ngươi huynh ấy đều là ca ca ruột. Nhớ lần ngươi được dạy Ngũ Đà Xa La thức không? Biết vì sao ngươi tuy chỉ lần đầu nhưng lại có thể thực hiện không? Đó là do ta đã tập luyện cực khổ từ trước thay ngươi đó. Mà nói luôn cho ngươi biết? Những lời ta nói khi dưới hang động hồi ở Tinh Linh Tinh ấy. Đó một phần là khiến ngươi đủ nhẫn tâm với ta, một phần là muốn phát tiết ấy. Ngươi quá nhu nhược xám à, ngươi tàn nhẫn được bao nhiêu chứ, cùng lắm dừng lại ở dọa thôi, lúc ca ca hy sinh một mình ngươi buồn chắc, ngươi khóc có tác dụng gì? Âm thầm giằng vặt có tác dụng gì? Lúc Huynh ấy hoàn thành quá trình độ kiếp thật ra đã biết sống không nổi nữa, nên đã truyền lại cho ngươi toàn bộ năng lượng đó, cái ấn ký là cầu nói truyền đi năng lượng của huynh ấy cho ngươi, dẫu ngươi cách có xa bao nhiêu, chỉ cần còn ấn ký thì toàn bộ nặng lượng của huynh ấy khi chết đều sẽ tìm đến và dung nhập và chia đều vào những đạo phong ấn chưa phá. Nói vậy thôi. Dù gì về sau cũng về cùng một phương. Tin thì tin, không tin chã sao. Nào khó quá ta ra giúp ngươi tên lừa người lừa luôn bản thân chết bầm. Đi mà giữ cái mặt lạnh băng vờ không quan tâm cuộc đời ấy đi.
Sau khi nói xong bản thể mắt tím đứng dậy định về lại trong góc tường mờ ảo thì bị Vân Uyên cản lại.
– Ngươi chưa nói sao lại còn một phần linh hồn, lẻ ra trước đó ta phải hấp thụ hết rồi chứ?
Cười đầy tinh quái, bản thể điên loạn lùi về sau định chạy vào trong bức tường liền bị Vân Uyên dí sát vào tường ép hắn vào góc rồi gằn giọng.
– Trả lời.
Cười cười vô tội, hắn đành nói.
– Do ngươi hấp thụ không hết được, tại bản thể ngươi sau khi phục dụng đan dược, chúng ta cũng coi như hai linh hồn, dính líu nhau đôi chút. Mà còn có thật ra khi ta phá vỡ phong ấn thứ hai đã khiến nó làm linh hồn chúng ta gắn bó song song, một trong hai chỉ biến mất khi cả hai đều có cùng tiếng nói chung.
Vân Uyên âm trầm nhìn hắn hồi lâu rồi lạnh giọng nói.
– Tốt nhất là vậy.
Tưởng là thoát thì chợt Vân Uyên lại nói.
– Vụ Tỷ tỷ, ngươi nói ta nghe.
Cười gượng hắn hướng Vân Uyên cười cười rồi nói.
– Lão xám này, ta và ngươi đều là một, ngươi cùng ta đều thật cũng có ý với nàng, ta giống ngươi mà, ngươi yêu ai ta liền là vậy, mà như vậy tốt chứ sao? Nếu sau này như thế nàng liền là có hai người đệ đệ nuông chiều yêu thương? Mà ta biết ngươi tính cách ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng ghen đến đỏ mắt. Nhưng mà ghen nào cũng có mức thôi, ghen đến tự ghen với chính mình thì cũng quá,...
Vân Uyên liền nói.
– Ta không ghen với ai hết. Tỷ ấy cuộc sống riêng tư, ta làm sao lại có ý kiểm soát vậy.
Trêu chọc bản thể mắt tím liền nói.
– Thôi cái tính ngoài một đằng trong một nẻo này đi, rỏ thích mà cứ bảo không, tự lừa dối lòng mình nhiều quá đâm ra nghiện rồi phải không?
Đáp lại, Vân Uyên trừng qua cho bản thể mắt tím một ánh mắt rồi nói.
– Ta không phải.
Bộ dáng lơ đãng đáp.
– Rồi không phải, ngươi không phải.
Hắn vội bước vào sao tường thì Vân Uyên nói.
– Ngươi cũng tự kỷ trong cái tường đó lâu quá nên nghiện rồi phải không? Không việt gì thì đừng vào đó nữa. Còn có, ngươi gọi ta lão xám phải không? Vậy ta cũng đáp lại đi. Lão tím hay lão điên chọn một đi.
Đám người bên ngoài ăn dưa cuối cùng nghe đến đây liền là không hẹn mà thầm nghĩ “Tên này rỏ ghim thù mới lựa cái tên khó nghe vậy.”
Nhưng trái lại ý nghĩ Vân Uyên rằng tên kia sẽ điên tiết là chửi lại, thì hắn lại giữ bộ mặt cười tươi rồi nói.
– Vây tên Lão Tử đi, nghe vậy hay hơn ấy.
Tại trước cổng Đường Môn trụ sở, trời quang nơi đây ngập tràn khói bụi mây mù, bên dưới xác chồng xác, thi thể chồng lên nhau chất thành đồng, có vài bị dẩm đến nát tương. Trên trời cao hai đạo thân ảnh đang ngạo nghễ cười, nhìn xuống cục diện. Một tên với mái tóc màu vàng ống dài, thân hình đôi chúc khôi vĩ và toàn thân phủ trường bào cất lời hướng người bên cạnh nói.
– Lão cửu, huynh nói hành động này đám cao tần Đường Môn đang chi viện bên Sử Lai Khắc kia liệu khi về nhìn có cảm nghĩ gì không.
Đáp lại trung niên đối diện đôi phần trầm tỉnh, hắn toàn thân trường bào chỉ để lộ tay chân cùng một phần miệng đáp.
– Thập nhất, ngươi nôn nóng lắm phải không? Nhưng dù sao cũng nhớ kỹ. Chủ thượng bảo chúng ta đến đây phá rối, không phải thẳng tay làm thật. Ngươi nghĩ đám thần cấp thiếu trò để xuống truy quét à? Lão nhân gia dặn rằng nếu gặp thần cấp cường giả, phả bán mạng mà chạy. Nhớ giữ mạng.
Khi hai người định nói gì thêm thì từ bên dưới. Một chùm dây leo màu vàng kim đã trồi lên tạo thành một cái lòng quanh họ. Theo sau là một cổ cự viên to lớn hiện ra tạo nên áp lực đè nặng thân thể họ xuống. Chưa để hai cực hạng đấu la hiểu gì thì một cổ quang mang lóe lên. Vận mệnh lực trong trời đất rung lên nhè nhẹ rồi tại mảnh trời cao cao. Một vầng sáng số mệnh lực ngập tràng hiện, ra. Mà dây leo đang nhốt họ đồng loạt bộc phát âm dương lực cường đại. Tên tóc vàng theo hàng loạt công kích mà thần hồn cùng thể xác nát tang. Còn tên trung niên phủ trường bào thì bình tỉnh hơn, hắn phóng ra vũ hồn cùng mở ra hộ tráo giúp tạo thời miểng mọi thứ khống chế đè lên thân, rồi mở ra thông đạo tức khắc rời đi.
Cứ ngỡ đã thoát, lão thở phào một hơi, nhưng tiết là từ trước lão, một bàn tay chụp đến, lôi lão từ không gian ra rồi trực tiếp đưa đến một hổ trảo tiễn lão về tro bụi.
Sau khi xử xong hai cường giả cực hạng đếu la. Thân ảnh thần bí nấng lên bàn tay. Tại hư không chụp lấy một thanh tam xoa kích màu vàng kiêm, sau lưng thân ảnh, tám cánh màu trắng tinh dang rộng, hư không xung quanh theo đó dần phủ thành một chùm bóng nước. Chợt vị kia hét lên một câu khiến không gian nơi đây rung lênh.
– Hoàng Kim Thập Tam Thức. Nhất Kích Bất Phàm.
Một kích bắn ra xuyên qua muôn vàn những chiếc chiến hạm rồi đâm sầm xuống nền đất tạo nên làn sóng năng lượng quét quá khiến những người thuộc Lucifer tan biến thành bóng nước, còn những người thuộc Đường Môn thì lại được hồi phục từ hồn lực đến thương thế.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian |