Tôi quen biết rất nhiều người (1)
Một ngày bận rộn.
Cứ đến cuối tuần là tiệm bánh mì lại trở nên vô cùng bận rộn, lợi ích của hai ngày nghỉ là doanh số bán hàng trong ngày cuối tuần tăng vọt.
Trong hai ngày tiếp theo, hầu hết mọi người đều không muốn ra ngoài mua đồ ăn, đặc biệt là khi thời tiết đang dần trở nên nóng bức.
Vì vậy, họ sẽ mua bánh mì đủ dùng cho hai hoặc ba ngày, sau đó ở nhà tận hưởng một ngày cuối tuần yên tĩnh hoặc đi dã ngoại.
Các hình thức giải trí hiện nay của người dân Liên Bang không nhiều, đối với người bình thường mà nói, xem tivi và đi dạo có lẽ là những hình thức giải trí ít ỏi không tốn kém gì.
Còn những nơi như quán bar, nhà hát, hộp đêm thì không phải là thứ mà tầng lớp này có thể chi trả nổi.
Công viên giải trí cũng vậy, đông đúc và chi phí cũng không hề rẻ.
Những người thực sự tạo ra của cải cho xã hội này lại chính là những người không đủ khả năng chi tiêu, phải nói rằng, đôi khi hiện thực còn kỳ diệu hơn cả tiểu thuyết.
Hơn tám giờ tối, công việc kinh doanh của tiệm bánh mì cuối cùng cũng tạm lắng, điều đáng ngạc nhiên là bữa tối hôm nay lại có pizza.
Pizza du nhập vào Liên Bang đã được năm sáu mươi năm, từ một món ăn "quê hương" của một nhóm nhỏ ban đầu, phát triển thành một món ăn rất phổ biến ngày nay, thực ra nó đã trải qua rất nhiều quá trình bản địa hóa.
Thậm chí, do doanh số bán pizza của Liên Bang cao, nhiều người cho rằng pizza của Liên Bang mới là chính thống nhất, dẫn đến một số khu vực có thể đã xuất hiện pizza sớm hơn Liên Bang, nhưng phong cách chế biến và hương vị cũng đang dần giống với Liên Bang.
Và đây là một trong những lý do quan trọng khiến các vị tai to mặt lớn không ngừng tâng bốc nền kinh tế Liên Bang - mọi người đều đang hướng đến nền kinh tế mạnh nhất.
Phô mai trong "bể" pizza nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài, xúc xích và thịt bò viên được phủ đầy ắp, trên cùng còn có một lớp giăm bông.
Ông chủ béo coi giăm bông như báu vật của mình, mỗi tối đóng cửa tiệm, lão đều đích thân đến kho kiểm tra xem số giăm bông đó có còn nguyên vẹn hay không.
Mặc dù Fordyce cho rằng giăm bông Mussuri trong tiệm bánh mì không được chính thống lắm, nhưng đó cũng là thứ được mua với giá 499 đồng, tổng cộng được 55 pound.
Tính ra mỗi hộp chưa đến 2 ounce, khoảng 50 gram được bán với giá 2 đồng rưỡi, một chiếc giăm bông trong tiệm bánh mì có giá trị khoảng 1250 đồng.
Mua - bán giăm bông thực sự kiếm được nhiều tiền hơn bán bánh mì, nhưng người mua giăm bông rốt cuộc chỉ là số ít.
Người bình thường không thể bỏ ra, cũng không nỡ bỏ ra hơn mấy trăm đồng để mua một chiếc giăm bông ngon, ngay cả khi mua vài lát với giá 2 đồng rưỡi, họ cũng phải cân nhắc.
Ở đây cũng có giăm bông rẻ hơn, 1 đồng một phần, tuy hương vị không được ngon lắm nhưng được cái rẻ, là mặt hàng có lợi nhuận cao nhất trong tiệm bánh mì hiện nay, không gì sánh bằng.
Giăm bông nướng trên than củi tỏa ra một mùi thơm rất khó tả, là một loại mùi thơm phức hợp, cộng với mùi thơm của phô mai, xúc xích và thịt bò, cùng với mùi thơm của bánh mì. Lance phải thừa nhận rằng, ít nhất là về khoản làm pizza, Johnny là một tay lão luyện.
"Ngồi đi, Lance."
Lance đang lau sàn huýt sáo một tiếng, sau đó cởi tạp dề, ngồi xuống bàn ăn.
Con gái ông chủ béo hơi ngạc nhiên nhìn cha, rồi lại nhìn Lance, sau đó trở nên vô cùng e thẹn.
Ông chủ béo không để ý đến điều này, sự chú ý của lão đều đổ dồn vào Lance: "Ăn chút đi?"
"Sẽ không tính thêm tiền của tôi chứ?" Lance không động tay.
Ông chủ béo hơi xấu hổ: "Trong mắt mày, tao là loại người như vậy à? Tao biết tuy rằng bình thường tao rất nghiêm khắc với mày, nhưng mày không thể phủ nhận rằng mày được ăn, được uống ở đây, còn có một công việc."
Lance chen vào một câu: "Và còn nợ ông 4 đồng."
Ông chủ béo nghiêm mặt: "Tao chỉ đùa với mày thôi, mày không có chút hài hước nào hả?"
Lúc này, người học việc vừa mới làm việc xong, mồ hôi nhễ nhại từ nhà sau đi ra.
Thời tiết càng ngày càng nóng, công việc cũng ngày càng vất vả, lò nướng ở sau bếp giống như một mặt trời nhỏ tản ra nhiệt độ chết người.
Mỗi khi đến mùa hè, báo chí thường xuyên đưa tin về những sự cố xảy ra bên lò nướng trong tiệm bánh mì, bị say nắng dường như đang trở thành một tiêu chuẩn để đánh giá xem mùa hè năm đó có đủ nóng hay không.
Người học việc đã thay một bộ quần áo khác, lau tay, lúc định ngồi xuống thì ông chủ béo ngẩng đầu nhìn anh ta: "Mày đến đây làm gì?"
Người học việc ngơ ngác, anh ta nhìn chiếc pizza tỏa ra hương thơm trên bàn, thật ra trong này cũng có một chút công lao của bản thân.
Anh ta ấp úng không biết nói gì: "Tôi... Vừa rồi ông nói tối nay chúng ta ăn cái này."
Ông chủ béo giơ ngón tay chỉ Lance, con gái và bản thân: "Chúng ta."
Sau đó lão lại chỉ vào người học việc: "Mày. Chúng ta và mày là một chuyện sao? Tao thật sự hoài nghi giáo viên tiểu học của mày có phải bị nước vào não hay không, mới có thể dạy mày thành ra như vậy, bữa tối của mày ở trong tủ phía sau, mày biết đấy, bánh mì của ngày hôm trước."
Bánh mì của ngày hôm trước cứng như đá, mỗi ngày đều sẽ dư lại một ít, phần dư lại đó chính là bữa tối của họ.
Vẻ mặt của người học việc khó tin, anh ta không thể tin Lance có thể ngồi vào bàn ăn, còn mình là người bản địa - mỗi tháng làm đủ ba mươi ngày không những không có một xu tiền lương mà còn phải đưa cho ông chủ 10 đồng tiền học phí, lại không có cả quyền ăn pizza!
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |