Tôi quen biết rất nhiều người (2)
Anh ta trừng ông chủ béo, đúng là người trẻ tuổi dễ nóng giận, song ông chủ béo cũng chẳng hề nao núng: "Mày không muốn làm thì có thể cút, đến lúc đó đừng để mẹ mày phải quỳ xuống cầu xin tao đấy!"
Như thể bị điểm trúng tử huyệt, người học việc đang căng thẳng siết chặt nắm đấm bỗng chốc xìu xuống.
Giống như một con sâu đáng thương bị rút mất xương sống, chỉ có thể uốn éo bò trên mặt đất.
Anh ta cúi đầu, xoay người, đi ra sau bếp, đó mới là nơi anh ta nên đến, chứ không phải là nơi này.
Lance cầm một miếng pizza lên, đầy ắp phô mai và thịt, đây là bữa ăn thịnh soạn nhất mà hắn được thấy kể từ khi đến đây!
Cắn một miếng, đầu tiên răng hắn cắn vỡ miếng thịt nguội nướng giòn rụm, dầu mỡ tỏa ra hết, sau đó là miếng xúc xích nướng giòn bên ngoài nhưng mềm bên trong.
Tiếp đó là phô mai hơi dính răng, cùng với hương sữa nồng nàn như núi lửa phun trào, trong quá trình nhai, thịt bò băm nhỏ, hương vị đặc biệt kích thích từng gai vị giác!
Khi nuốt xuống, mùi thơm đặc trưng của đế bánh mới bắt đầu hiện ra, trong đó còn có chút mùi lá húng quế và các loại gia vị khác, chiếc pizza này quả thực là một tác phẩm nghệ thuật!
Hắn ăn ngấu nghiến đến cả phần viền bánh cũng cho vào miệng ăn sạch, sau đó lại cầm miếng thứ hai lên.
Khóe mắt ông chủ béo giật giật, lão tiếp đãi Lance chỉ là muốn dò la xem rốt cuộc người đưa Lance về hôm nay là ai.
Nếu là người mà lão không thể trêu vào, với tư cách là người dân nhỏ bé ở tầng lớp dưới đáy xã hội, là một nhà tư bản đang cố gắng nảy mầm, lão sẽ biết điều mà lựa chọn nhượng bộ.
Trong vô số vở kịch, những kẻ dám thách thức quyền uy cuối cùng đều trở thành minh chứng cho một giai đoạn lịch sử nào đó.
Còn những người có thể trả thù thành công, thì vốn dĩ họ là quý tộc, hoặc là giai cấp đặc quyền.
Thật ra ngay từ đầu mọi người đã nhận thức rất rõ điều này, tầng lớp thấp kém chỉ xứng đáng với bi kịch.
Còn hài kịch và chính kịch, đều thuộc về xã hội thượng lưu.
Vị vua bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng công chúa có được hạnh phúc, nhà quý tộc sa cơ lỡ vận hoàn thành giấc mơ và chàng trai nghèo cuối cùng chết thảm dưới những quy tắc, luật lệ của xã hội!
Nhìn xem, thật ra ngay từ đầu mọi người đã biết những điều này, nhưng họ cứ luôn khuyến khích những chàng trai nghèo mơ mộng hão huyền.
Mặc dù trong mắt người khác, ông chủ béo là người có tiền, nhưng trong xã hội này, lão vẫn thuộc tầng lớp thấp nhất.
Lance lại lấy một miếng, ăn từng miếng lớn, khi hắn định lấy miếng thứ ba thì ông chủ béo ngăn hắn lại: "Nếu mày thích ăn như vậy thì cứ từ từ ăn, phần còn lại đều cho mày. Nhưng mày có thể thỏa mãn một chút tò mò nho nhỏ của tao được không?"
Lance liếm môi, mùi thơm của mỡ thịt và mùi sữa nồng nàn của phô mai thật sự khiến người ta nhớ mãi không quên.
Hắn đẩy tay ông chủ béo ra, cầm miếng thứ ba lên: "Ở Đế Quốc có một phong tục, đó là khi ăn cơm tốt nhất không nên nói chuyện, đây là biểu tượng của sự giáo dục. Có chuyện gì thì đợi chúng ta ăn xong bữa tối rồi nói."
Thấy không thể ngăn cản được, ông chủ béo vội vàng cầm hai miếng, đưa cho con gái một miếng, miếng còn lại tự mình nhét vào miệng.
Trong chốc lát, ba người bắt đầu thi xem ai ăn nhanh hơn.
Chưa đầy năm phút, chiếc pizza to chỉ còn lại cái khay và một ít vụn bánh.
Lance dùng ngón tay chọc mạnh vào những vụn bánh đó, vụn bánh dính vào ngón tay hắn, sau đó hắn cho vào miệng.
Khi trên đĩa không còn nhìn thấy gì nữa, cuối cùng hắn vỗ bụng, hài lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu có một điếu thuốc lá thì càng tuyệt.
"Vừa rồi ông nói gì cơ?"
Ông chủ béo lặp lại câu hỏi đó: "Người đưa mày về chiều nay, quan hệ của mày và gã không tệ?"
Lance không nói dối: "Cũng tạm, tôi quen biết ông chủ của gã."
Ông chủ béo kinh ngạc kêu lên: “Gã còn có ông chủ nữa?"
Theo lão thấy, Fordyce ăn mặc lịch lãm lái một chiếc xe sang trọng đã là nhân vật của giới thượng lưu rồi, không ngờ sau lưng đối phương còn có một ông chủ, hơn nữa còn quen biết Lance.
Bây giờ lão có chút hối hận vì đã không tìm hiểu rõ ràng lai lịch của Lance mà đã làm ra nhiều chuyện quá đáng như vậy với hắn.
Nếu đối phương trả thù...
Lão không dám tưởng tượng!
Đương nhiên, lúc này lão cũng có chút tò mò, lão bắt đầu có chút hứng thú với ông chủ của Fordyce, đây có lẽ là chuyện ngu ngốc nhất mà lão từng làm - bóc lột Lance.
Song cũng có thể là cơ hội để lão vươn lên - làm quen với nhân vật lớn!
Lão tiến lại gần, nghiêng người về phía trước, thái độ thậm chí hơi nịnh nọt: "Mày và boss của gã..."
Lance bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, không ngờ không phải là loại cà phê rang xay rẻ tiền, lớp dầu trên bề mặt cà phê rất đậm đà, thấm vào từng ngụm, khiến người ta cảm nhận được sức hấp dẫn của nó.
Hắn uống một ngụm lớn, đặt tách cà phê xuống, ợ một cái no nê: "Ông biết đấy, chiều nay bạn tôi gặp chút rắc rối, tôi cần gom đủ 200 đồng trong thời gian ngắn. Tôi không quen biết nhân vật lớn nào ở đây, nên tôi đã tìm đến một công ty tài chính ở phố bên cạnh."
Ông chủ béo đã có dự cảm không lành, nhưng lão vẫn muốn xác nhận lại: "Công ty tài chính?"
Lance gật đầu rất nghiêm túc: "Đúng vậy, công ty tài chính, tôi vay một khoản tiền, 300 đồng, gã đưa tôi về là tiện thể xem tôi có công việc gì không, tránh đến lúc đó không tìm thấy tôi..."
Mắt ông chủ béo nhanh chóng đỏ lên, lão nghiến răng nghiến lợi nhìn Lance, rít từ kẽ răng ra tên hắn: "Lance, mày cút ra lau sàn lại một lần nữa cho tao! Còn nữa, cái pizza này 5 đồng, bây giờ mày nợ tao 9 đồng! Trước chín giờ mà mày không làm xong thì cút ra ngoài ngủ!"
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |