Cậu đã từng có ước mơ chưa? (1)
Âm thanh của cây lau nhà chà xát trên sàn truyền đến sau bếp, người học việc đứng ở cửa cầm ổ bánh mì nướng nóng hổi, đảo qua đảo lại trên tay.
Ánh mắt anh ta nhìn Lance mang theo một tia chế giễu, như thể đang nói "Gà nhà dù có lúc bay lên trời, cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất", tựu chung là ý như vậy, mặc dù bản thân anh ta không thể nói ra câu nào thâm thúy như thế.
Lance đứng thẳng dậy, cầm cây lau nhà: "Bánh mì hôm trước ăn ngon không?"
Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi phô mai và giăm bông, nụ cười trên mặt người học việc chưa kịp tan biến đã nhanh chóng biến mất.
Khóe miệng anh ta từ từ trễ xuống, sắc mặt khó coi như vừa són ra quần, vốn định nói gì đó, nhưng một tháng nay, trong những lần đối đầu như vậy, anh ta chưa bao giờ thắng.
Anh ta luôn là kẻ thua cuộc, không muốn tự chuốc lấy nhục nhã nữa. Lần này anh ta đã học khôn hơn, không tranh cãi với Lance, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng để giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng, rồi im lặng bỏ đi.
Người học việc không tiếp tục tranh luận với Lance, bởi vì những bài học trước đây đã cho anh ta biết, dù anh ta làm gì thì cuối cùng người khó chịu vẫn là anh ta.
Cả thế giới đều xấu xa, anh ta rất đau lòng, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi sữa và giăm bông nồng nặc trong không khí, nhưng miệng lại chỉ cảm nhận được vị đắng chát, giống như bánh mì trộn lẫn cát khó nuốt.
Cảm giác bị thế giới làm tổn thương, bị thế giới bỏ rơi càng thêm mãnh liệt!
Lance biết Johnny không phải người tốt, nhưng hiện tại hắn cần một nơi để dung thân.
Thực ra đi nơi khác cũng được, nhưng so với việc phải lo lắng, đề phòng đủ thứ khi đến nơi khác thì ở chỗ Johnny lại có vẻ thoải mái hơn.
Bởi vì theo hắn thấy, Johnny chỉ là một tên ngốc, ngoài việc nói mấy câu chiếm chút lợi thế ra thì chẳng thể gây ra tổn thương thực sự nào cho hắn.
Tiền?
Thứ đó ở ngay trong ngăn kéo, khi hắn quyết định rời đi, sẽ không ai có thể ngăn cản hắn lấy đi số tiền thuộc về mình.
Ba ngày cuối tuần, tiệm bánh mì rất đông khách, có lẽ người học việc bị chuyện chiếc pizza kích thích, mấy ngày nay cứ ở lì sau bếp không ra ngoài.
Tinh thần của anh ta dường như có chút vấn đề, nhưng ông chủ béo không quan tâm.
Thứ lão cần chỉ là một tên ngốc giúp lão làm việc mà không cần trả lương, lão chưa bao giờ nghĩ đến chuyện truyền nghề cho thằng nhãi này.
Vì nể mặt mẹ của anh ta - tuy tuổi không còn trẻ nhưng da dẻ vẫn săn chắc lại có tài "mồm mép", nên lão mới cho phép anh ta học việc ở đây.
Còn có thể học được gì hay không thì không liên quan đến lão.
Dù sao thì nghề này cũng đều phải trải qua như vậy, người thông minh thì có thể học được, còn kẻ ngu ngốc thì chỉ xứng làm việc.
Nếu không có Lance, hẳn đây chính là cuộc sống tốt đẹp nhất đối với ông chủ béo.
Nhưng, không có nếu như.
Việc thỉnh thoảng chọc ông chủ béo khiến lão tức giận bất lực cũng trở thành một thú vui nho nhỏ của Lance.
Sáng thứ hai, thời điểm vắng khách nhất trong tuần, Lance cầm tờ báo mà ông chủ béo đã đọc lên xem, rất nhanh đã thấy tin tức về Đế Quốc.
Hoàng đế và đội quân điên cuồng của ông ta đã bị quân khởi nghĩa đánh bại tan tác, Hoàng đế bệ hạ đích thân ban hành lệnh tòng quân cứng rắn nhất từ trước đến nay, tất cả nam giới Đế Quốc trên mười bốn tuổi đều phải ra chiến trường bảo vệ đất nước.
Và không loại trừ khả năng sẽ bắt cả phụ nữ ra chiến trường, bởi vì đã không còn nhiều người sẵn sàng chiến đấu vì Hoàng đế và Hoàng thất nữa.
Ngay cả giới quý tộc lúc này cũng lựa chọn giữ thái độ trung lập.
Nếu không thì sao một đám quân khởi nghĩa xuất thân từ tầng lớp dưới đáy xã hội lại có thể liên tiếp đánh bại đoàn kỵ sĩ Hoàng gia, ép Hoàng đế bệ hạ phải rời khỏi kinh đô chạy trốn.
Hoàn toàn phát điên, chính cụm từ dùng để nói về Hoàng đế bệ hạ lúc này.
Lý do Liên Bang đưa tin những tin tức này là vì chiến tranh ở Đế Quốc ngày càng căng thẳng, hai tuyến đường hàng hải bị ảnh hưởng, giá một số mặt hàng liên tục tăng.
Hơn nữa, sàn giao dịch cũng cảnh báo thị trường, giá các mặt hàng này khó có thể giảm trong thời gian ngắn, trừ khi chiến tranh đột ngột kết thúc.
Bên dưới tin tức này, còn đề cập đến việc trong thời gian ngắn sẽ có thêm nhiều người tị nạn đến Liên Bang để tránh chiến tranh.
Số lượng người nhập cư trái phép trong vòng sáu tháng qua còn nhiều hơn cả tổng số của những năm trước, cuộc tranh luận về việc có nên trục xuất những người nhập cư chui này hay không đang diễn ra gay gắt.
Ở Kim Cảng và một số thành phố phồn hoa do kinh tế phát triển nhanh chóng, việc làm ngày càng nhiều nên mâu thuẫn giữa người nhập cư trái phép và người bản địa vẫn chưa bùng nổ.
Song ở một số khu vực có nền kinh tế kém phát triển hơn, mâu thuẫn này đã bắt đầu manh nha.
Trên báo nói rằng ba bang ở miền Trung Tây đã quyết định tăng cường chính sách trấn áp người nhập cư trái phép, sau khi bắt được họ sẽ buộc phải rời khỏi Liên Bang trong thời gian quy định, nếu không sẽ bị bắt giam.
Tuy nhiên, Lance cảm thấy biện pháp này không có tác dụng lắm, bởi vì đối với hầu hết những người nhập cư trái phép, việc ngồi tù cũng là một cách để "kiếm sống".
Thực ra tình hình ở thành phố Kim Cảng cũng có một số thay đổi, ví dụ như chi phí làm thẻ lao động bắt đầu tăng lên.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |