Trò đùa của người có quyền lực chưa chắc đã là trò đùa (2)
Chương 22: Trò đùa của người có quyền lực chưa chắc đã là trò đùa (2)
Liên Bang là một quốc gia tự do, luật pháp cho phép người dân nói những gì họ muốn nói, vì vậy mặc dù nội dung của những cuộc biểu tình này có vẻ hơi quá khích, nhưng họ và những gì họ nói đều là hợp pháp.
Dưới sự thúc đẩy của các nhà tư bản và sức ảnh hưởng chính trị của nhóm vận động tranh cử, vụ việc lẽ ra đã kết thúc nhanh chóng này dường như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Các đoàn người biểu tình giơ cao biểu ngữ đi qua tiệm bánh, ai nấy đều trông rất tức giận. Họ yêu cầu trục xuất tất cả những kẻ trộm cắp, gái mại dâm và tội phạm nhập cư trái phép về nước.
Nói như thể tất cả những kẻ trộm cắp, gái mại dâm và tội phạm đều là dân nhập cư trái phép vậy.
Nếu người Liên Bang thực sự tốt đẹp như vậy thì đất nước này đã diệt vong từ lâu rồi.
Lance đứng sau quầy nhìn dòng người biểu tình, tình hình dư luận ở thành phố Kim Cảng ngày càng trở nên phức tạp.
Buổi sáng, tiệm bánh mì không có nhiều khách, chỉ có vài ông lão ngồi ở đó.
Chỉ cần gọi một phần bánh mì nướng 10 xu và một cốc cà phê 15 xu là họ có thể ngồi đó cả buổi sáng.
Gần đây, ông chủ béo dường như đã khôn ra, ít khi gây sự với Lance. Thực ra, lão vẫn luôn muốn gây áp lực với Lance, muốn thuần phục hắn.
Nhưng kết quả thường là lão chẳng làm được gì ngoài việc tự chuốc lấy bực tức. Bây giờ lão đã khôn hơn rất nhiều, muốn xem người đang nợ mình ngày càng nhiều tiền là Lance đến cuối tháng này còn có thể cười nổi hay không.
Hiện tại, Lance đã nợ lão 12 đồng.
Với lãi suất 10% mỗi tháng, đến cuối tháng này, Lance sẽ nợ lão 15 đồng, cộng thêm 1 đồng rưỡi tiền lãi.
Số tiền này có vẻ không nhiều, nhưng nếu cứ tiếp tục không trả lương cho Lance thì cả đời này hắn cũng chỉ có thể làm việc không công cho lão.
Một vị khách vừa đọc báo vừa nói chuyện với người bạn bên cạnh: “Không biết khi nào những cuộc biểu tình này mới kết thúc, nó sắp ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta rồi.”
Đây chính là hình ảnh chân thực nhất của các tiệm bánh ở Liên Bang lúc bấy giờ. Nó không chỉ đơn thuần là nơi bán bánh mì mà còn có chức năng xã hội giống như quán trà hay quán cà phê.
Một số người sau khi mua bánh mì sẽ ngồi lại, gọi một cốc cà phê, vừa trò chuyện vừa thưởng thức.
Cuộc sống nhàn nhã của người già không thể thiếu điều này, đây cũng là khoảng thời gian thư giãn nhất trong ngày của một số người.
Họ trò chuyện, tán gẫu, đọc báo, bày tỏ quan điểm của mình.
Vị khách ngồi cạnh ông ấy cũng cảm thán: "Ai mà biết được? Có lẽ mọi chuyện sẽ lắng xuống trước cuộc bầu cử..."
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có một cậu bé bán báo chạy vụt qua cửa tiệm, vừa chạy vừa hét lớn: "Đế Quốc triệu hồi đại sứ ngoại giao, tình hình quốc tế có biến động lớn..."
Mọi người trong tiệm bánh đều sững sờ một lúc, sau đó là một khoảng lặng kéo dài.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mục đích của việc triệu hồi đại sứ ngoại giao xuất phát từ "ý tưởng" ngông cuồng của Hoàng đế Đế Quốc.
Đến lúc này, nhiều người dân đã nhận ra rằng cái gọi là tuyên chiến có lẽ không phải là một "trò đùa" của Hoàng đế.
Mặc dù về mặt lý trí, hầu hết mọi người đều không nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ nổ ra, nhưng bóng đen chiến tranh vẫn bao trùm, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Những vị khách ban đầu còn hào hứng trò chuyện, giờ đây đều lặng lẽ để tiền lại trên bàn rồi đứng dậy rời đi.
Lúc này, ông chủ béo cũng hoàn hồn, lão nhìn Lance với vẻ mặt phức tạp: "Mày nghĩ chiến tranh sẽ nổ ra không?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, lão chủ động nói chuyện với Lance không phải vì muốn hắn làm thêm việc.
Lance vừa lau cửa kính vừa trả lời: "Sẽ không... Trừ khi ngài Tổng thống..."
Đột nhiên, Lance im bặt.
Bởi vì hắn nhận ra rằng nếu Tổng thống đang ở thế bất lợi trong cuộc bầu cử, việc khơi mào chiến tranh có lẽ là lựa chọn có lợi nhất cho ông ta.
Đây không phải là một hành động ngu xuẩn của Hoàng đế Đế Quốc trong lúc tuyệt vọng, mà là một canh bạc chính trị không mất gì cả!
Nếu thất bại, cùng lắm là bị người ta chế giễu. Dù sao ông ta cũng đã bị quân khởi nghĩa đuổi khỏi Đế Đô rồi, chẳng còn gì đáng xấu hổ hơn nữa.
Việc tuyên chiến với Liên Bang nhiều nhất cũng chỉ là trò cười thứ hai mà thôi.
Nhưng nếu thành công, ông ta có thể giành lại tất cả những gì đã mất.
Và đây không phải là một hành động liều lĩnh, bởi vì khả năng thành công là rất cao.
Theo Hiến pháp Liên Bang, trong thời chiến sẽ không có bầu cử, Tổng thống sẽ tự động được kéo dài nhiệm kỳ cho đến khi chiến tranh kết thúc.
Thậm chí Tổng thống không cần duy trì trạng thái chiến tranh quá lâu, ba tháng là đủ để ông ta tái đắc cử.
Sự im lặng đột ngột của Lance khiến ông chủ béo cảm nhận được điều gì đó bất an trong không khí. Lão lau tay: "Tao ra ngoài một lát, mọi người trông coi cửa hàng."
Lão trở về phòng với vẻ mặt nghiêm nghị, thay một bộ quần áo khác. Nếu chiến tranh thực sự có thể nổ ra, lão phải chuẩn bị đủ bột mì và nguyên liệu.
Cho dù là làm bánh mì để bán hay bán thẳng cho người khác, lão cũng có thể kiếm được một khoản kha khá.
Người học việc dựa vào khung cửa, nhìn những gì đang diễn ra bên ngoài với vẻ mặt ngơ ngác. Sự ngơ ngác của anh ta giống như bầu trời đang dần u ám, không thấy một tia sáng nào của trí tuệ.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |